Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thái Bình công chúa (2)

【VIP】 Thái Bình công chúa (2)
Lục Khiêm lúc này đang ở phần tay của Thần Môn thành. Hiện tại là Trấn thủ sứ của Thần Môn thành và năm thành trì âm phủ chung quanh. Kiêm nhiệm chủ nhân của Phong Đô sơn. Đương nhiên, bình thường cũng không có chuyện gì làm. Mọi việc trong âm phủ trên cơ bản đã có mấy vị thành chủ phía dưới xử lý. Mấy ngày này hắn đặc biệt nghiên cứu pháp bảo.
Ngày đó Huyền Lão Hắc Đế triệu hoán đám người. Lục Khiêm nghe mà dở khóc dở cười. Trận chiến giữa hai giáo đã kết thúc theo cách này. Huyền Lão Hắc Đế này thật là một quỷ tài. Mạch suy nghĩ của người này cũng rất rõ ràng. Đã oán giận nhưng vẫn gia nhập, nằm trên người người khác hút máu. Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là an toàn. Một khi không cẩn thận sẽ bị hút ngược trở lại. Cho nên tăng cường lực lượng của mình mới là đúng đắn.
Yêu cầu của Lục Khiêm không cao, mục tiêu trong đoạn thời gian này là đột phá Hỏa Kiếp, luyện thành tầng thứ nhất luyện ngục của Bắc Âm Luyện Ngục. Luyện ngục có thể kết hợp với Nại Hà Kim Kiều để tăng thêm sức mạnh.
Lục Khiêm đoán chừng tiến vào Hỏa Kiếp, tăng thêm những pháp bảo và thần thông này, nên có sức chiến đấu gần với Lôi Kiếp. Những điều này phải chờ Đại Minh Hương mở ra lần tiếp theo mới hoàn thành. Kể từ đó, xác suất lấy được Đại Từ Tôn sẽ nâng cao hơn rất nhiều.
Thời gian sau đó có vẻ bình thản dị thường. Mỗi ngày đơn giản là nghiên cứu tầng thứ nhất của Bắc Âm Địa Ngục, sau đó tu hành Diêm La chân thân Hỏa Kiếp Thiên và Thiên Địa Đại Ma Bàn.
Đương nhiên, nhiệm vụ quan trọng vẫn phải làm.
Một ngày này. Lục Khiêm được Huyền Lão Hắc Đế triệu kiến.
Thiên Trung thành. Trường Nhạc cung. Âm Cảnh thiên cung không có gì khác so với trước đây, chỉ là chuyển bộ quản lý đến Thiên Trung thành. Hai thế lực nước giếng không phạm nước sông, ngươi đi đường Dương quan của người, ta qua cầu độc mộc của ta. Không hề hợp tác thân mật giống như ngoại giới đồn đại. Đương nhiên, một số phương diện xác thực triển khai hợp tác, về phần có phải chân tâm thật ý hay không, chỉ sợ không được biết rồi.
Đi vào Hoàng Kim điện. Thân hình cao năm thước của Huyền Lão Hắc Đế nhìn có chút đáng yêu, đứng bên cạnh một thiếu nữ dài thẳng dáng vóc nhỏ nhắn xinh xắn, rụt rè, da đen.
“Khụ khụ, Phong Đô, ngày mai có phải ngươi muốn đi đến Trụ Tuyệt thành không?”
Huyền Lão Hắc Đế nhớ tới Lục Khiêm là người quản lý tuyến đường hàng hải này.
“Ặc, đúng thế.”
“Được, đây là Thái Bình công chúa, ngày mai các ngươi cùng đi.”
“Thái Bình công chúa?”
Lục Khiêm kinh ngạc nhìn nữ hài. Tiểu cô nương rụt rè này thế mà lại được gọi là Thái Bình công chúa. Nhưng nhìn từ vóc dáng, xác thực rất bằng phẳng. Vậy câu hỏi đặt ra là đến cùng là công chúa nhà ai? Chẳng lẽ là con gái ngoài giá thú của Huyền Lão Hắc Đế? Loại người này còn có thể sinh ra nữ nhi nhỏ nhắn và đáng yêu như vậy.
“Nghĩ cái gì vậy, đây là nữ nhi của Câu Ly. Lát nữa ngươi mang nàng đi nhìn một chút chuyện đời.”
“Được rồi.”
Lục Khiêm gật đầu bằng lòng, sau đó nhìn về phía Thái Bình công chúa. Nữ tử tiếp xúc với ánh mắt Lục Khiêm, lập tức bị dọa đến cúi đầu xuống.
Khó mà tưởng tượng, nữ nhi của Câu Ly Thần Vương thần công cái thế lại có dáng vẻ như vậy.
“Khụ khụ, các ngươi ra ngoài đi, cẩn thận một chút.” Huyền Lão Hắc Đế cổ quái nói. Tuy là kẻ thù sống còn, nhưng Huyền Lão Hắc Đế đối với tiểu bối ngược lại là không có bao nhiêu ác ý. Chỉ là trong lòng cảm thấy có chút khôi hài thôi. Câu Ly cũng không để ý đến, chắc hẳn rất yên tâm về mình. Nghĩ tới đây, nội tâm của gã không khỏi cảm thán, vẫn là đối thủ cũ hiểu rõ mình nhất. Về sau thời điểm giết Câu Ly cố gắng chọn một kiểu chết tốt một chút, cũng coi như là một loại tôn trọng đối với tri kỷ.
Lục Khiêm ngẩn người, chợt nói: “Vâng.”
Trong lòng không rõ Huyền Lão Hắc Đế nói xem chừng là có ý gì. Sau đó quay người đi ra bên ngoài cửa.
Tiểu cô nương một mực theo sau lưng, không nói một lời. Đợi đến chỗ không có người, Lục Khiêm bỗng nhiên cảm giác phía sau truyền đến một cỗ lãnh ý.
“Này.”
Hắn vô ý thức quay đầu, chỉ thấy đôi mắt to đen láy của Thái Bình công chúa nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi có thể giúp ta cướp đoạt hoàng vị không?”
“A?” Lục Khiêm không thể tin vào tai của mình.
“Ta làm Hoàng Đế, sẽ phong ngươi làm Đại tướng quân.” Thái Bình công chúa vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta không thể, ngươi phải có tu vi Động Chân mới được.”
Lục Khiêm không nhịn được cười lên. Không để ý đến tiểu cô nương bị làm hư này.
“Mạnh lên sao? Huyền Lão Hắc Đế cũng nói như vậy. Còn để cho ta với ngươi, nói ngươi nhất định có biện pháp!!” Thái Bình cao giọng hô.
“Vậy thì tới đây, đi với ta tới Trụ Tuyệt thành.”
Lục Khiêm lờ mờ hiểu rõ ý tứ của hai vị Đại lão. Đơn giản là nhìn một chút chuyện đời. Dù sao nhàn rỗi không có việc gì làm, mang nàng đi dạo chơi cũng không sao. Chỉ chốc lát, hai người ngồi phi toa trước kia của Vũ Dư Thiên tiến về phía hư không vô ngần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận