Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Ác độc

【VIP】 Ác độc
"Thiếu chủ, có tình huống!"
Bên cạnh truyền đến tiếng hô hoán của thủ hạ.
Thang Lân nhướng mày, nghe vậy nhìn sang.
"Có tu sĩ!"
Chỉ thấy người Tam Thiên Nhược Thủy Tinh vây quanh một đạo sĩ.
Đạo sĩ tay bấm chỉ quyết, một cái đại thủy cầu bao trùm thân thể của hắn, đám người không đến gần được nửa phần.
Rất nhanh, đám người đã phá phòng ngự của hắn, hung hăng đè xuống đất.
"Ngươi là người môn phái nào?"
Thang Lân ngồi xổm xuống, nhìn đạo sĩ nằm rạp trên mặt đất hỏi.
"Phi, tạp chủng dị giới."
Đạo sĩ gắt một cái, suýt nữa phun bọt lên mặt Thang Lân.
"Ha ha, còn là tu sĩ bản thổ nữa, không thấy nhiều rồi. Người đâu, đập nát miệng của hắn."
Thang Lân nổi giận.
"Soát người, nhìn xem có đồ gì tốt."
Nghe thấy soát người, người này hoàn toàn luống cuống, thân thể không ngừng giãy dụa, giống như đang kháng cự cái gì.
"Ồ? Có chuyện gì sao?"
Thang Lân nhìn thấy biểu hiện của đạo sĩ, trong lòng vui mừng, vội vàng cho thủ hạ soát người.
Rất nhanh, thủ hạ đã đưa lên một bộ giấy da trâu ố vàng, trên đó vẽ mấy đường cong mơ hồ, dường như là địa đồ, nhìn bộ dạng hẳn là có chút cổ xưa.
"Đây là cái gì?"
Làm Thang Lân nhìn về phía đạo sĩ đang thoi thóp, đạo sĩ mỉm cười, không nhúc nhích, thất khiếu chảy ra tiên huyết.
"Chết rồi, xem ra món đồ này có bí mật lớn."
Thang Lân suy nghĩ trong lòng nói.
"Các ngươi tiếp tục tìm kiếm thành viên của tổ chức này, những người khác theo ta đi tìm địa phương này."
Đạo sĩ kia chính là vũ đạo sĩ thủ hạ của Võ Sư.
Vũ đạo sĩ có thể ẩn tàng bên trong vân khí, dung nhập nước mưa, theo gió trôi đi bốn phương.
Khả năng thực lực không tính là quá mạnh, nhưng năng lực tình báo lại là nhất lưu, không thể khinh thường.
Mỗi tiếng nói cử động của Thang Lân đều nằm trong lòng bàn tay, không trốn thoát được Lục Khiêm.
Tất cả chuyện hôm nay đều đo hắn bày ra.
Không thể để cho người ta tuỳ tiện đạt được Hậu Thiên Kiến Mộc Chủng, nhất định phải kiến tạo khó khăn trùng điệp, làm cho người ta có một loại cảm giác mình là thiên mệnh chi tử, như vậy mới khiến người ta quý trọng cơ hội.
Thang Lân để mắt tới cái gọi là tổ chức Khô Mộc này, không tra không biết rõ, tra một cái liền giật mình.
Cái Khô Mộc này không tầm thường, truyền thừa từ thời kì Thanh Đế.
Thế nhân đều biết thành đạo chỉ bản của Thanh Đế là Kiến Mộc, sau khi đạt được hạt giống Kiến Mộc, Thanh Đế mới bắt đầu bá nghiệp.
Nhưng thế nhân không biết là, hạt giống Kiến Mộc có hai viên, một viên là Thanh Đế chiếm đoạt, một viên khác lưu lạc nhân gian.
Khô Mộc do đối thủ của Thanh Đế là Trường Sinh chân nhân xây dựng, mục đích là tìm một hạt giống khác.
Mà cái địa đồ này, chính là manh mối bọn họ phát hiện.
Thang Lân vui mừng quá đỗi, hắn cũng có hiểu biết về Thanh Đế, dù sao cũng là người cùng một cái đẳng cấp với Âm chủ Dương chủ.
Nếu như lấy được vật này về, có phải cũng mang ý nghĩa mình có thể tu luyện con đường giống như Thanh Đế hay không.
Kết hợp thân phận thần tử Tam Thiên Nhược Thủy Tinh, nhất định sẽ trổ hết tài năng.
Đương nhiên, quá trình tìm kiếm Kiến Mộc Chủng nhất định mười phần hung hiểm.
Mặc dù Thang Lân cuồng vọng, nhưng không phải không có đầu óc, hắn nhờ phụ thân phái một nhóm người tới.
Cuối cùng sau ba tháng, rốt cục cũng tìm được Tiên Thiên Kiến Mộc Chủng hạ lạc ở một chỗ Hoàng Vân Yêu Sào.
Oanh! !
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, rốt cục cũng đánh giết toàn bộ Hoàng Vân Yêu, bên người Thang Lân chỉ còn lại ba người.
Thang Lân đi vào sào huyệt tĩnh mịch trong lòng đất, khó mà kìm chế được tâm tình kích động.
Chỉ thấy chỗ sâu trong sào huyệt có một tòa đài sen đen như mực, trên đài sen lơ lửng một hạt sen lớn cỡ ngón cái.
"Ngươi đi lên xem xét một chút."
Đến bước then chốt, Thang Lân vẫn rất cẩn thận.
Ba thủ hạ tiến lên, một người trong đó vừa tiếp xúc đến hạt sen, hai mắt lập tức đỏ thẫm, bộc phát ra lực lượng cường đại.
Oanh!
Một đạo khí kình vô hình chấn vỡ hai người bên cạnh.
"Khặc khặc, rốt cục bản tọa cũng xuất thế."
Hai mắt thủ hạ đỏ thẫm.
Thang Lân không có chút kinh ngạc nào, ngược lại cười to nói:
"Ha ha, lão tử đã sớm đề phòng ngươi."
Dứt lời, liền biến ra một thanh thần chùy.
Chùy sắc hiện lên màu trắng nhạt, đường vân huyết hồng như mạng nhện.
Trong nháy mắt lấy ra thần chùy, Thang Lân được tồn tại thần bí gia thân nhẹ nhàng vung lên.
Oanh!
Chùy bắn ra một đạo bạch quang chói mắt.
Bạch quang chiếu sáng không gian phương viên mấy trăm trượng.
Oanh!
Rơi xuống trên người thủ hạ, thân thể nổ thành bột mịn tại chỗ, lưu lại hố to sâu trăm trượng.
Chỉ một kích này, hồn phi phách tán.
Thang Lân có chút tự đắc, nếu không phải mình chú ý cẩn thận, chỉ sợ người vừa rồi bị bám thân chính là mình, sau đó hắn đi đến trước mặt đài sen, nhẹ nhàng đụng vào 'Tiên Thiên Kiến Mộc Chủng' .
Vừa mới đụng vào, một cỗ tin tức to lớn tràn vào trong đầu của hắn.
Thang Lân lộ ra vẻ mê mang, sau đó càng ngày càng hưng phấn.
"Thì ra là thế, thì ra là thế. . . Đại Phá Bại Chi Đạo, sẽ do ta kế thừa."
Thế gian không chỉ có ngũ hành, mà còn có âm dương, sau Ngũ Đế chính là âm dương nhị đế.
Viên Tiên Thiên Kiến Mộc Chủng này thuộc về âm diện, khác với Kiến Mộc Chủng sinh cơ bừng bừng, cái này cũng đại biểu cho tĩnh mịch và rách nát.
Hắn muốn điên đảo ngũ hành, thành tựu Phá Bại Đạo Quả.
Không nghĩ tới lần này đi ra ngoài lại gặp được kỳ ngộ này.
Vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng là hạt giống phổ thông, không ngờ vật này lại giấu giếm tuyệt học.
Nếu quả thật có thể hấp thu đạo hạnh Ngũ Đế, như vậy hắn sẽ siêu việt âm dương song chủ Chư Thiên Tinh Túc.
"Thế nhưng chờ đến khi hạt giống nảy mầm mới được."
Thang Lân suy tư nói, sau đó hai mắt tỏa sáng.
"Khô Mộc nhân có phương pháp phá giải Vị Cách, ta có thể bồi dưỡng càng nhiều người. . ."
Rất nhanh, Thang Lân trở về nói với phụ thân mình, biết được con trai có kỳ ngộ như thế, Nhược Thủy lập tức điều động toàn bộ lực lượng ủng hộ.
Rất nhiều tu sĩ Tam Thiên Nhược Thủy Tinh mưu đồ chiếm lĩnh một viên tinh thần ở Đại Càn Vực Ngoại, coi đây là nền, bồi dưỡng con trai mình.
Nhược Thủy cũng mới Động Chân, Thang Lân dựa vào đan dược Lục Khiêm cho khó khăn lắm mới đột phá đến Nguyên Thần, hai cha con không phát hiện được cái bẫy Thanh Đế bày ra.
"Thành công."
Trong một cái sơn động, Lục Khiêm nhìn về phía Võ Sư duyên dáng yêu kiều.
Võ Sư cười nhẹ một tiếng, nói:
"Đại nhân thật sự là nghiên cứu nhân tính đến triệt để, thiếp thân cảm thấy hổ thẹn."
"Rất đơn giản, đồ vật càng không dễ đạt được, đối phương càng tin tưởng không nghi ngờ."
Nếu như chỉ tùy ý nhặt được ở ven đường, cho dù là một kẻ đần cũng sẽ hoài nghi thật giả.
Nếu phải trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể đạt được, trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, cho dù cho Thang Lân đầy đủ trí thông minh cảm giác ưu việt, khẳng định hắn cũng tin tưởng không nghi ngờ.
"Tổng bộ Âm Cảnh Thiên Cung ở Ngân Sơn Tinh, lát nữa ngươi và mọi người cùng gọi ta là lão gia hoặc cung chủ, tuyệt đối không nên để lộ."
Lục Khiêm dặn dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận