Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Dây leo phong cấm, vô gian thống khổ

【VIP】 Dây leo phong cấm, vô gian thống khổ
Hoa đào đầy trời quanh quẩn hư không, dưới bề ngoài lộng lẫy, ẩn chứa sát cơ nguy hiểm.
Đào hoa kiếm khí của Thanh Đế có thể nói là nổi tiếng thiên hạ, vừa có huyễn thuật, lại có sát cơ, một khi trầm mê ở trong đào nguyên, sẽ trở thành một phần tử của đào nguyên, 'Cùng hoa đào mở ra'.
Oanh!
Sau lưng Hi Chiếu bắn ra Cửu Diệu Nguyên Từ Thần Quang, giống như chín vầng mặt trời hàng thế.
Oanh!
Đào hoa đầy trời, ánh nắng bắn ra bốn phía.
Mỗi một đạo quang mang, mỗi một sợi mùi thơm, một phiến hoa đào đều tràn đầy sát cơ.
Nếu như không phải đang ở trong hư không vô ngần, mà là ở đại địa phía dưới, ít nhất pháp thuật cũng bao phủ hơn phân nửa trung tâm đại địa, sinh linh tử thương vô số.
"Ngươi đã tính đến rồi! !"
Thiên Tôn phi thân lui lại, thoát khỏi vòng vây của hai người, rốt cục tìm được một tia cơ hội thở dốc, nếu Thanh Đế vẫn không đến, coi như bọn hắn không chịu nổi.
"Thanh Đế tới như thế nào?"
Hi Chiếu cười lạnh một tiếng.
Trước đây Ngũ Đế cùng nhau tới đều không làm gì được mình, chớ nói chi là hai người.
Thiên Tôn vừa muốn nói gì, bỗng nhiên biến sắc, chửi ầm lên.
"Thanh Đế, tên tạp chủng ngươi đi đâu rồi?"
Thiên Tôn tức hổn hển, chửi ầm lên.
Gia hỏa này vừa tới liền chạy.
Khiến hắn tức giận đến mức muốn giết người!
"Ha ha, giúp đỡ của ngươi đây sao?"
Hi Chiếu cao giọng cười nói.
Hắc Thủy Tai Tinh phía dưới, một đạo ánh sáng xanh hiện lên, Lục Khiêm bị một cỗ lực lượng cuốn đi, biến mất không thấy gì nữa.
Biến cố đột nhiên phát sinh, khiến cho đám người có chút kinh ngạc.
Thanh Đế tân tân khổ khổ đến một chuyến, không tiếc vứt bỏ minh hữu, chính là vì Lục Khiêm sao?
Tuy nói Thanh Đế và Lục Khiêm có mối thù giết đồ, nhưng cũng không cần coi trọng đến trình độ này.
Trong lòng mọi người đều có chút suy đoán, có phải trên người Lục Khiêm có bí mật gì lớn hay không, cho nên mới dẫn tới Thanh Đế coi trọng như vậy?
Thế nhưng những chuyện này đều thành bí ẩn chưa có lời đáp.
Lục Khiêm bị người ta đơn độc bắt đi, Hi Chiếu lại muốn giải quyết Thiên Tôn, không có ai ra tay cứu viện, tám chín phần mười là chết, quả quyết không có may mắn còn sống sót.
Oanh!
Lục Khiêm chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng, đã tiến vào không gian không biết tên.
Sau khi mở to mắt, trước mặt là một gốc thương thiên cự mộc, cao không biết bao nhiêu vạn trượng, sâu trong mây tầng, thân cây thẳng tắp không có bất cứ cành lá gì.
Tán cây to lớn, giống như đại lục lơ lửng, không biết có bao nhiêu sinh linh sinh tồn ở trong đó, nghiễm nhiên đã thành một phương thế giới khác.
Trong nháy mắt Lục Khiêm mở mắt ra, đã biết rõ phương thế giới này là nơi nào.
Đây là Mộc Tinh, trước kia Thanh Đế đã qua mấy lần với Võ Sư.
"Hóa ra tất cả đều là âm mưu của Thanh Đế."
Lục Khiêm bừng tỉnh, nói thật, hắn không có nghĩ qua Thanh Đế có tầng này.
Nhiều nhất Trung Nguyên Tử Quân chỉ có chút quan hệ với Thiên Tôn, đồng thời Thiên Tôn còn là đại địch số một trong Ngũ Đế, tuyệt đối không nghĩ tới người của hai bên lại liên hợp cùng một chỗ.
Ban đầu Lục Khiêm tưởng là chỉ có mấy người của Vạn Tiên quần đảo, cho nên mới không có phòng bị.
"Không nghĩ tới sao?"
Bỗng nhiên, có một thân ảnh trên trời bay xuống, bên trong ánh sáng xanh đi ra một nam nhân vô cùng thần thánh.
Người này thân mang thanh y, hình dạng tuấn tú, trên đầu có một đạo thanh khí hình tròn, huyền diệu khó lường, một cỗ sinh cơ đập vào mặt.
Người đến chính là Thanh Đế.
Trên mặt Thanh Đế mang nụ cười nhàn nhạt, lần nữa nói:
"Bản tọa cũng không nghĩ ra ngươi lại không phải bản tôn, có thể nói cho ta biết, ngươi dùng phương pháp gì thôn phệ phân thần hay không?"
"Không thể trả lời."
Lục Khiêm cười nói.
Làm sao Thanh Đế cũng không nghĩ tới, mình có thể phục sinh lần nữa.
Lúc Lục Khiêm nói chuyện, tâm thần cũng nhanh chóng chuyển động, trong đầu hiện lên vô số kế hoạch, làm thế nào để thoát thân.
Thất Thập Nhị Biến khẳng định là dùng không được nữa, thế giới này bị Thanh Đế quản lý nhiều năm như vậy, mỗi một ngọn cây cọng cỏ đều vô cùng quen thuộc, không thể gạt được con mắt người ta.
Oanh!
Dứt lời, thân hình Lục Khiêm nhanh chóng lùi lại, rời đi nơi đây, hai tay cầm kiếm, Nhân Hoàng Kiếm bộc phát ra một đạo kim mang, hư không phát ra tiếng vang nặng nề không chịu nổi.
Xoẹt!
Không gian bị phá ra một lỗ hổng dài hẹp, nối thẳng một thế giới khác.
Lục Khiêm tùy tiện tìm một cái thế giới, mặc kệ là nơi nào, chỉ cần có cơ hội ra ngoài là đủ.
Soạt!
Bỗng nhiên trong khe hở bắn ra vô số dây leo, dây leo nhanh chóng trưởng thành, trong nháy mắt lấp đầy khe hở.
"Vô dụng, nơi đây ngăn cách ngoại giới, ngươi không ra được đâu!"
Bên cạnh vang lên giọng nói nhàn nhạt của Thanh Đế.
Xoạt!
Dây leo còn đang tăng trưởng, lan tràn đến hư không xung quanh, phương viên trăm dặm bị một quả cầu thực vật bao phủ hết, Lục Khiêm ở bên trong quả cầu.
"Không thể không thừa nhận, ngươi đúng là người có tài, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến cho hạt giống nảy mầm, bản tọa công nhận!"
Thanh âm của Thanh Đế từ bốn phương tám hướng truyền đến, một cỗ hấp lực cường đại từ chỗ sâu trong hư không liên tục vọt tới, Lục Khiêm cảm giác sinh mệnh lực của mình đang trôi qua.
Trong lúc đó, Thanh Đế chưa từng xuất hiện, phòng ngự xung quanh không có buông lỏng, kín không kẽ hở, thẳng đến khi Lục Khiêm bỏ mình.
Một mình Lục Khiêm bị vây ở thế giới này, sinh cơ còn đang không ngừng trôi qua.
Thanh Đế cũng không phải chỉ muốn giết Lục Khiêm, hoặc là nói đây không phải là mục đích chủ yếu.
Muốn giết hiện tại đã có thể giết, không cần hao phí quá nhiều sức lực.
Làm sao ở dưới tình huống không tổn thương hạt giống tách ra mới là mấu chốt.
Vì chống cự hấp lực, tốc độ tiêu hao pháp lực càng nhanh, tiếp tục như vậy nữa, không đến nửa canh giờ hắn sẽ bị hút khô.
Oanh!
Phong Đô Sơn không ngừng lớn lên, rất nhanh đã vượt qua trăm dặm, so với Phong Đô Sơn, dây leo có vẻ hơi yếu ớt, không chịu nổi một kích.
Ầm!
Đỉnh núi hung hăng đâm vào dây leo trên vách tường, phát ra một trận tiếng vang đinh tai nhức óc.
Ngọn núi chấn động kịch liệt, dây leo bất động như núi.
Dùng bạo lực cũng không phá nổi!
Nội tâm Lục Khiêm thầm nghĩ, sau khi nhìn Phong Đô Sơn, thầm nghĩ ra một cái ý niệm trong đầu.
Dưới tình huống hiện tại, dùng biện pháp gì cũng không ra được, Phong Đô Sơn không phá nổi cái không gian này.
Sao không mở ra lối riêng, tiến vào Vô Gian Địa Ngục?
Thế nhưng cách này quá nguy hiểm, cho tới bây giờ, còn không biết rõ tình huống bên trong Vô Gian Địa Ngục là cái gì, nói không chừng sẽ giống như đám người Câu Ly, tiến vào bên trong, vĩnh viễn không siêu sinh.
"Ồ?"
Thanh Đế ở bên giới nhướng mày, cảm ứng được Lục Khiêm vẫn chưa tử vong, thế là duỗi ra một cái tay, thăm dò vào bên trong pháp trận, muốn đánh gãy tứ chi Lục Khiêm, đánh cho hắn gần chết, như vậy sẽ càng dễ hấp thu.
Bỗng nhiên bên trong quả cầu dây leo xuất hiện một bàn tay to lớn.
Bàn tay này có thể so với toàn bộ Phong Đô Sơn, sau đó nhanh chóng thu nhỏ, đi vào bên người Lục Khiêm, hung hăng vồ xuống.
Không gian bị phong tỏa, pháp thuật cấm tiệt.
Lấy cường độ của cái tay này, Lục Khiêm không chết cũng tàn phế.
"Muốn giết ta sao?"
Nội tâm Lục Khiêm trở nên hung ác, mắt lộ ra hung quang.
Sau đó nhảy vào Vô Gian Địa Ngục tầng thứ mười Phong Đô Sơn, bàn tay to lớn kia theo sát phía sau.
Soạt!
"Ây. . . Ngươi làm cái gì? Súc sinh! !"
Sắc mặt Thanh Đế kịch biến, vừa sợ vừa giận, trong nháy mắt tay của hắn đi theo Lục Khiêm tiến vào tầng thứ mười, một cỗ thống khổ không cách nào nói thành lời truyền đến.
Loại thống khổ này không thể dùng bất cứ từ ngữ gì hình dung, chớp mắt là hàng vạn lần, vĩnh vô chỉ cảnh.
Hơn nữa có một loại lực lượng cường đại đang không ngừng kéo tay của hắn vào giới này.
Thanh Đế cắn răng chặt tay, cánh tay lập tức đứt lĩa, rơi vào cái thời không không biết tên kia; hắn từ một Đế Vương phong độ nhẹ nhàng, biến thành cụt tay.
Sưu!
Phong Đô Sơn bắt lấy cơ hội, từ khe hở bay ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận