Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Luyện Thể chi lệ, Âm Chủng mao thi(1)

【VIP】 Luyện Thể chi lệ, Âm Chủng mao thi(1)
Nghĩ đến đây, Lục Khiêm ngưng tụ ra một giọt Vong Tình Thủy, cố gắng làm hao mòn lệ khí của kẻ này.
Đồng thời, một tia Thần ý tiến vào trong Kiếm Nang.
Rầm rầm rầm!
Cơ thể Hà La Ngư va chạm bừa bãi bên trong Kiếm Nang.
Địa phương này không phải vô tận, bên ngoài biên giới tựa như có một vách tường trong suốt.
Chỉ là va chạm thế nào cũng không thoát ra được.
Bởi vì kim khí không ngừng tuôn đến, Phục Ba phải bỏ ra một phần lớn sức mạnh để đối phó, trong thời gian ngắn không thể phá vỡ được.
“Ha ha, cố nhân.”
Trong hư không ngưng tụ thành thân ảnh của một đạo sĩ áo bào đen.
Người này xem chừng tuổi tác không lớn, mặt trắng không râu, trên mặt đang treo một nụ cười ngạo nghễ.
“Là ngươi, tiểu súc sinh!” Phục Ba đỏ rực hai mắt, gầm thét xông đến.
Kim khí đầy trời nhưng vẫn không ngăn nổi người này, ông ta lao thẳng tới trước mặt Lục Khiêm, há rộng miệng lớn chứa đầy máu tươi, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Vụt!
Thân ảnh Lục Khiêm tan biến giống như bọt biển, sau đó lại ngưng tụ ở một nơi khác.
Từ sau khi Lục Khiêm xuất hiện, kim khí tập kích càng thêm mãnh liệt.
Kim quang đầy trời hóa thành đao thương kiếm kích, kéo đến từ bốn phương tám hướng.
Phục Ba đau đến mức tỉnh táo lại.
Lần này ông ta không nôn nóng nữa, trái lại cười lạnh: “Được, kim khí của ngươi còn dư lại không nhiều lắm. Ta sẽ tiêu hao cùng ngươi, để xem ngươi có thể kiên trì được trong bao lâu.”
“Ngại quá, sẽ rất lâu.”
Lục Khiêm lấy ra Kim Qua chùy, Canh Kim trên Kim Qua chùy này đủ đến Kiếm Nang hút đến mấy năm.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Kim chùy, trong lòng Phục Ba tuyệt vọng.
Lục Khiêm vừa nói dứt một câu này, trong nháy mắt như cắt đứt một sợi rơm cứu mạng cuối cùng của Phục Ba.
“Đúng rồi, con yêu quái đầu ngựa vừa nãy cũng là ta.” Lục Khiêm mang trên mặt một ý cười đùa bỡn.
Nói đến đây, Lục Khiêm biến thành dáng vẻ của yêu quái đầu ngựa: “Thật ngại, ta còn là một nội ứng.”
Một câu này vừa đủ khiến Phục Ba hoàn toàn tan vỡ.
Mặt Phục Ba đỏ chót như tôm luộc, trên trán nổi lên gân xanh, hàm răng nghiến đến phát ra âm thanh kèn kèn.
“Tại sao vẫn luôn là ta…”
Những ký ức đột nhiên xông đến.
Minh Hà bí đồ bị trộm, tàu buôn bị cướp, thương khố cũng bị cướp sạch… Tất cả những chuyện này đều có Lục Khiêm tham gia.
Quan trọng nhất là ông ta còn phát cho Lục Khiêm những mấy năm bổng lộc.
Hết thảy lợi lộc đều bị hắn chiếm trọn.
Vất vả mãi mới đến được địa phương mới, thằng nhãi này lại chạy đến đây.
“Tại sao… Tại sao đều là ta!!!” Phục Ba ngửa mặt lên trời gào thét, trong mắt lại chảy ra một giọt lệ.
Một cao thủ tương đương với cảnh giới Đạo Cơ lại rơi lệ.
Nếu không phải nước mắt không dùng được, Lục Khiêm cũng muốn thu thập.
Dốc hết nước trong Tứ Hải cũng không ngưng tụ được một giọt lệ của kẻ ác.
Phục Ba đã hoàn toàn mở ra tâm phòng bị.
Một giọt Vong Tình Chân thủy chưa chui vào đầu Phục Ba, cả người ông ta đã yên tĩnh trở lại.
Làm xong những chuyện này, Lục Khiêm bay ra khỏi Kiếm Nang.
“Dù sao cũng là cao thủ Chân Hình, trước mắt chỉ có thể trấn áp, sau đó chậm rãi luyện hóa.” Lục Khiêm thầm nghĩ.
Sau đó thu nhặt hết đồ được giấu trong lòng đất vào bên trong Kiếm Nang.
Vừa nãy khống chế người giấy bố trí trong sơn động, chỉ sợ Phục Ba sẽ phá hủy đồ vật này, cho nên đã sớm điều khiến người giấy đưa những thứ lặt vặt ra ngoài trước.
Hiện giờ xem như cuối cùng đã không sao rồi.
Thu dọn xong mọi chuyện, Lục Khiêm mới bay về phía Âm Sơn giản.
Bởi vì tăng nhanh tốc độ nên Lục Khiêm hóa thành Âm Thần Giao Long bay khỏi đây, như vậy sẽ không sợ bị người khác phát hiện.
Sau thời gian của một chén trà, đám Ngũ Tạng đạo nhân chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Quả nhiên mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của Lục Khiêm.
Qua thời gian một chén trà, Ngũ Tạng đạo nhân cùng Song Đầu lão quái bay đến.
Trong tay Ngũ Tạng đạo nhân mang theo Mã tướng quân.
“Người đâu?” Sắc mặt của Ngũ Tạng đạo nhân âm trầm như nước.
Không chỉ huyết chú của Lục Khiêm biến mất, ngay cả khí tức lưu lại trên người Phục Ba cũng không còn.
Mã tướng quân không dám lên tiếng.
“Phế vật.”
Ngũ Tạng đạo nhân phun ra Tâm Đăng, một luồng hỏa diễm đi vào trong trán Mã tướng quân.
Ký ức của Mã tướng quân cuồn cuộn hiện ra, Ngũ tạng đạo nhân nhìn thấy một thanh niên mặc áo đen.
Rầm!
Những ký ức còn lại ông ta còn chưa đọc hết, xác chết của Mã tướng quân đã nổ tung.
“Tiểu tử mặt trắng cùng một phe với Phục Ba?” Ngũ Tạng đạo nhân trầm mặc nói.
Tiểu tử này chắc chắn có tu vi mạnh mẽ, giấu giếm được Tâm Đăng của ông ta, hơn nữa còn xóa đi huyết chú.
Ngũ Tạng đạo nhân cùng Song Đầu đạo nhân dò xét một vòng đều không phát hiện ra tung tích của Lục Khiêm.
“Đừng để ta bắt được ngươi.” Ngũ Tạng đạo nhân hung ác nói.
Lục Khiêm bay được ngàn dặm cuối cùng đến được vùng Âm Sơn giản, thân ảnh đáp xuống phía dưới.
Cái gọi là sơn giản kỳ thực chỉ là một mương nước lớn.
Dòng nước tản ra ánh sáng ngọc bích quỷ dị, sương mù đen dày đặc không tản đi.
Nước chảy chậm rãi, bên trên lơ lửng phù du màu xanh biếc.
Chiếc lá trôi nổi như mọc ra mặt quỷ dữ tợn, thỉnh thoảng phun ra vài đốm quỷ hỏa.
Lục Khiêm đứng bên bờ, chóp mũi ngửi được một luồng khí tanh hôi.
Ào!
Nước sông bắt đầu chảy xiết.
Xuyên qua phù du màu xanh biếc, phía dưới nước mơ hồ nhìn thấy được một bộ thi thể đang trôi nổi.
Xác chết là nữ giới, khuôn mặt thanh tú rất sống động, nếu không phải ở trong nước hắn còn tưởng rằng đang ngủ.
Xác chết theo dòng nước cứ như vậy mà trôi, trên trán có một ấn ký hình xà.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ấn ký, một dòng thông tin truyền vào đầu Lục Khiêm.
“Đã hạ cấm chế, chạm vào sẽ hủy. Người hủy hoại sẽ bị đánh ấn ký, ngàn dặm truy sát. Vạn Thế Âm Chủng mao thi đạo chân truyền đệ tử lưu.”
Lục Khiêm liếc nhìn một lát, thu hồi ánh mắt.
Xem ra đây là đồ vật đã có chủ, chắc hẳn là thả ở nơi này để bảo dưỡng thi thể.
Dưới nước còn có mấy chục bộ xác chết.
Thoạt nhìn phương nam Vạn Thế Âm Chủng là chính đạo, hóa ra lại không quang minh chính đại như trong tưởng tượng.
Những thi thể này vô dụng với hắn, không có pháp môn đặc biệt, uy lực còn không bằng Huyết Ấn Đạo binh, hắn đương nhiên không gây thêm chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận