Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Đông Hoa tinh

【VIP】 Đông Hoa tinh
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm quyết định đi đến nơi gọi là Đông Hoa tinh ngồi một chút, nhìn xem gia hoả này đến cùng có lai lịch gì.
“Đương nhiên, tại sao mà không đi.” Hỏa Thần lập tức đáp ứng, là thủ hạ tâm phúc của Thiên Tôn, lão cảm thấy cần phải tìm kiếm thông tin về nhóm người mới này, để không làm tổn hại đến lợi ích của đảo Vạn Tiên.
Rất nhanh, Vô Cực Đế Quân mang theo hai người thông qua pháp trận, đi vào một tinh thần ngoại vực.
Tinh thần này tên là Trưởng Nhân tinh, thỉnh thoảng có một nhóm cao nhân cao chín thước đi ngang qua mọi người. Những người này phần lớn đều là cu li, nhìn thấy đám người Lục Khiêm lập tức tránh ra thật xa, cúi đầu quỳ xuống, mãi đến khi ba người đi xa mới dám ngẩng đầu lên.
Nhưng Trưởng Nhân tinh cũng có cường giả, Lục Khiêm nhìn thấy hai ba Trưởng Nhân Nguyên Thần hành lễ với Vô Cực Đế Quân.
Một đoàn người đi vào một đại điện mới tinh. Xét theo cảnh tượng làm việc khí thế ngất trời này, Vô Cực Đế Quân hẳn là mới chiếm lĩnh không lâu.
Sau khi đi vào đại điện, Vô Cực Đế Quân tháo mặt nạ xuống, là một lão đầu tiên phong đạo cốt, nhìn hòa ái dễ gần. Đương nhiên, Lục Khiêm cũng không tin tưởng gia hoả trước mắt này là người tốt.
Trong đại điện còn có những người khác.
“Giới thiệu một chút, vị này là Hỏa Thần đạo hữu, vị này là Quỷ Vương đạo hữu.” Vô Cực Đế Quân lần lượt giới thiệu với bọn họ.
Lão chủ động tháo mặt nạ hái xuống là để tỏ thiện ý với hai người bọn họ, bình thường dưới tình huống không đặc biệt tin tưởng mới mời người khác đến địa bàn của mình, dùng khuôn mặt thật để gặp người.
Khi Lục Khiêm nhìn thấy một người trong số họ, đồng tử lập tức co lại.
Vô Cực Đế Quân phát hiện sự kỳ lạ của Lục Khiêm, nghi ngờ nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ách, không có việc gì, bần đạo có chút ngây người.”
Lục Khiêm trong lòng dời sông lấp biển, cũng không phải sợ hãi, là một loại cảm giác khó hiểu.
Gia hỏa này là người của Ngọc Kinh sơn!
Vô Cực Đế Quân nhìn rất quen thuộc, nhưng dáng vẻ này mình chưa từng nhìn thấy, hẳn là cũng là bộ dạng ngụy trang.
“Đây chính là nơi Ngọc Kinh sơn thăm dò sao?” Lục Khiêm bừng tỉnh đại ngộ. Nếu như đoán không nhầm, Vô Cực Đế Quân chắc là Trung Nguyên Tử Quân. Đúng là oan gia ngõ hẹp! Vậy mà lại đụng phải người này ở nơi này. Chỉ sợ đối phương còn không biết mình đã khám phá ra thân phận của lão.
Lần này càng thú vị, không ngờ gia hỏa này lại chiếm được một tinh thần ở chỗ này, hơn nữa còn gia nhập cao tầng của đảo Vạn Tiên.
Mấy người không có lời gì tốt trò chuyện, hàn huyên vài câu, ước định cẩn thận địa điểm và ám hiệu, Lục Khiêm trở lại Ngân Sơn tinh thần.
Vô Cực Đế Quân nhìn bóng lưng rời đi của hai người, nội tâm điên cuồng tính toán. Lão nhận được sự tín nhiệm của thổ dân nơi đây, tiếp theo, lão sẽ từng bước một xâm chiếm thế nơi này. Để người của quần đảo Vạn Tiên ngăn ở phía trước, mình thôn phệ tín ngưỡng Đại Càn, một khi đột phá Âm Dương, lão sẽ thay thế vị trí của Thiên Tôn.
Kế hoạch tiến hành từng bước một, nếu thực sự không được làm một món lớn thì rời khỏi, làm triệt để một chút, dù sao mình còn có đường lui, cùng lắm thì trở lại Đại Hạo tinh.
“Ngũ Đế. . . Đến cùng phải làm sao mới có thể trở thành một trong số họ đây.” Trung Nguyên Tử Quân thầm nghĩ.
Không ai là không hâm mộ địa vị của Ngũ Đế, cao cao tại thượng, một giới cung cấp nuôi dưỡng, hưởng thụ mấy chục vạn năm vinh hoa phú quý. Nếu như biết được huyền bí của Ngũ Đế, Trung Nguyên Tử Quân cũng sẽ không chút do dự phục chế ở Đại Hạo tinh, nô dịch toàn bộ thế giới. Qua mấy ngày nữa đến quận Hồng Sơn hẳn là có thể tìm ra điều gì đó.
Lục Khiêm trở lại Lâm gia, tiếp tục chuẩn bị thi cử nhân. Kỳ thi cử nhân bổ sung rất nhiều điều chủ quan, chẳng hạn như lý thuyết chính sách, thi từ ca phú, không thể chỉ dựa vào đọc thuộc lòng để giải quyết vấn đề. Nhưng những điều này không có vấn đề gì, thi từ ca phú có thể chép, lịch sử của Đại Hạo tinh cũng không ngừng, sinh ra không ít thi nhân hàng đầu. Thậm chí Nam Linh vực cũng có lưu truyền đại thi nhân thiên cổ, dù sao cũng có mấy vạn năm lịch sử, trình độ tổng thể vẫn cao hơn Địa Cầu không ít. Nhưng thơ ca của Đại Hạo tinh hẳn là không thể dùng, cái này rất dễ dàng bị Trung Nguyên Tử Quân phát hiện. Chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác dùng thơ ca của Địa Cầu, Trạng Nguyên không trông cậy vào, cử nhân bình thường và tiến sĩ có thể cân nhắc.
Lục Khiêm thực sự bận rộn với việc chuẩn bị cho kỳ thi, người Lâm gia cũng thức thời không có quấy rầy, gia chủ Lâm Tú còn thỉnh thoảng cho người đưa chút vật dụng tới.
“Cảm thấy như thế nào? Có thể có nắm chắc trúng cử không?” Trong thư phòng, Lâm Tú và Lục Khiêm ngồi đối diện nhau, bên cạnh có một mỹ phụ nhân thêm trà cho hai người. Địch ý của y đối với đệ đệ Lâm Phủ này đã ít hơn nhiều, hoặc là nói tâm lý trưởng thành không ít. n oán trước kia, tóm lại chỉ là tiểu hài tử đùa giỡn. Vị trí gia chủ còn bất ổn, tương đối đáng tin cũng chỉ có mấy đệ đệ này. Dù sao cũng là con thứ, cũng sẽ không uy hiếp đến địa vị của mình.
“Nắm chắc bảy phần.”
“Có tự tin! Chờ ngươi trúng cử, ta cho ngươi niềm vui bất ngờ, ha ha.” Lâm Tú cười nói.
Lâm Tú còn nghĩ, nếu như Lâm Phủ thật sự có thể thi đậu cử nhân, có thể di động dùng tài nguyên gia tộc, cho hắn làm đến chức tri huyện ngũ phẩm.
Sau khi Lục Khiêm đi, tiểu thiếp Giả Nhi bên cạnh nhịn không được nói: “Lão gia, việc của đệ đệ Ngọc Thôn của nô tỳ. . .”
“Huyện Sơn có chỉ dụ, quan hệ đã chuẩn bị xong, tháng sau để hắn nhậm chức đi.” Sắc mặt Lâm Tú lạnh xuống.
“Tạ lão gia.”
Tiểu thiếp mang đầy bụng ủy khuất và hận ý đối với Lục Khiêm cáo lui. Đệ đệ của nàng cũng là cử nhân, vốn dĩ định làm tri huyện, nhưng hiện tại Lâm Tú rõ ràng lật lọng, làm sao không khiến nàng tức giận.
“Hừ, coi ta là kẻ ngốc sao, lòng lang dạ thú, lão tử để ngươi cả đời làm giáo dụ.” Lâm Tú hừ lạnh một tiếng. Nhân tài của Lâm gia hầu như tổn thất tất cả nhân tài trong trận đại chiến kia, hầu như không ai trong số những người còn lại có thể gánh vác công việc. Mình không có công danh, chỉ có danh hiệu Tuyên Uy tướng quân tứ phẩm và quan hàm Huyền Bá khai quốc. Thê tộc và nô tài môn khách ngược lại là có không ít người mới. Vốn kế hoạch của y là dùng tài nguyên của Lâm gia nâng đỡ những người này, dù sao cũng là người ngoài, sau này thậm chí có nguy cơ đuôi to khó vẫy, phản phệ chủ gia. Nhưng cũng chỉ có thể chọn cái nhẹ hơn trong hai cái hại.
Hiện tại Lâm Phủ lộ ra tài hoa, chỗ tốt đương nhiên phải giữ lại cho người một nhà, há có thể bởi vì một chút ân oán nhỏ mà làm lỡ đại sự.
Nếu như Lâm Phủ có thể tiến thêm một bước, thi tiến sĩ trở về, như vậy y sẽ bẩm báo với tổ tiên, phát động tổ ấm(thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan), trực tiếp làm một chức quận trưởng, như thế Lâm gia có thể ổn định lại.
Lục Khiêm mặt ngoài đóng cửa chăm chỉ học tập, chân thân sớm đã đi vào quần đảo ở hải ngoại.
Một ngày này, Đại La điện. Chúng Tiên tụ tập, đứng ở đây tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Thần, mười người cốt lõi kia thấp nhất cũng là Động Chân, một trận đại chiến sắp bắt đầu.
Vô Cực Đế Quân, Hỏa Thần và Quỷ Vương phụ trách hai quận Hồng, Sơn, những người khác gần như cũng sắp xếp như vậy, mục tiêu là châu quận dọc theo Đông Hải của Đại Càn, Thiên Tôn phụ trách ngăn cản Thiên Đế và ánh mắt của Khâm Thiên giám triều đình.
“Hai vị đạo hữu, chuẩn bị xong chưa?” Vô Cực Đế Quân ôn hòa cười một tiếng.
Hai người khẽ gật đầu, mặt nạ nhìn không ra biểu cảm cụ thể.
“Đứng vững!”
Vô Cực Đế Quân xoay tay phải lại, xuất hiện một cái bạch ngọc như ý. Như ý bay lên không gõ một cái, xoạt một tiếng, hư không vỡ ra một khe hở đen như mực.
Ba người lần lượt đi vào. Một cảm giác trời đất quay cuồng đánh tới, cảnh sắc chung quanh biến ảo, một huyện thành cách đó không xa.
“Hắc hắc, để ta tới.”
Ầm!
Hỏa Thần nhe răng cười một tiếng, mấy chục Hỏa Long xông vào thành trì, sau đó nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận