Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trùng nhập bí cảnh

【VIP】 Trùng nhập bí cảnh
Vì muốn biểu hiện nhiều hơn trước mặt phụ thân, đương nhiên không thể để cho mấy huynh đệ khác biết được.
Trụ Tuyệt thành chủ quá hấp dẫn người khác chú ý, nếu tự mình tới sẽ rất dễ bị phát hiện.
Thế là bọn họ chạy tới đánh tiên phong.
Sự tình ngày đó Trụ Tuyệt thành chủ bị Câu Ly Thần Vương dùng tay không bóp nát đã thành trò cười của thiên hạ.
Tạm thời không động được Câu Ly Thần Vương, thì ít nhất cũng phải lấy đầu Phong Đô rửa sạch nhục nhã.
Dù sao tất cả sỉ nhục cũng đều do Phong Đô mang tới.
Ngoài thành, phủ đệ Phong Đô.
Trong mật thất lơ lửng một khối ngọc lớn cỡ bàn tay, dường như trên đó có thổ nhưỡng và bóng người nhỏ bé như con kiến.
Đây là Bắc Âm Phong Đô Sơn. Bên trong địa ngục vô biên đen như mực, dãy núi chập trùng, âm phong cuồn cuộn. Hàng ngàn hàng vạn ngọn núi hùng vĩ giống nhau như đúc.
Lúc này, Lục Khiêm đứng phía dưới một ngọn núi trong đó. Trước mặt có một con rắn quấn quanh ngọn núi này. Con rắn này còn lớn hơn mấy phần so với trường xà. Hơn nữa đôi mắt hiện lên màu u lục.
“Thông U bái kiến đại nhân.”
Xoạt!
Tại chỗ nổi lên một trận yêu phong.
Trường xà biến thành dáng vẻ Thông U, ba quỳ chín lạy với Lục Khiêm, sắc mặt cung kính, nhưng hơi có một tia khô khan, không có linh động như ngày xưa.
“Ừ, đứng lên đi.”
Lục Khiêm gật đầu, nhìn Thông U từ trên xuống dưới.
Hiệu quả không tệ, lợi dụng một điểm linh tính còn dư lại trên người Thông U, gọt đi những ký ức khác, chỉ để lại kinh nghiệm chiến đấu, chế tạo ra một tên thủ lĩnh trường xà như thế.
Lục Khiêm lệnh cho Thông U rời đi, sau đó phi thân đến trung tâm ngọn núi càng lớn hơn ở gần đó.
Đỉnh núi có một tòa kim cung.
Xung quanh kim cung là dòng sông hình khuyên, một đạo Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều bắc ngang hai bên bờ. Dòng sông phía dưới không còn là trang trí, mà đã tản ra một loại khí tức không hiểu.
Xuyên thấu qua nước sông trong veo, thỉnh thoảng có thể thấy được một gương mặt thống khổ lóe lên một cái rồi biến mất.
Đây là Thiên Hà, dòng sông từ vô số sinh linh vĩnh viễn không siêu sinh tạo thành.
Có con sông này ở đây, bình thường sẽ không bị ngoại nhân tấn công vào.
Hơn nữa Thiên Hà chân linh còn có thể điều khiển thiết cẩu. Bắc Âm Phong Đô Sơn lại cường đại hơn mấy phần. Đối với chiến Huyết Phù Đồ tốn không ít công phu, nếu như lại đối chiến một lần, chỉ sợ có thể nhẹ nhõm cầm xuống.
Cùng lúc đó Đệ Nhất Vô Lượng lại truyền tin tức tới.
“Đại nhân, pháp trận đã xây xong.”
Bên trong bóng mờ hiện lên thân ảnh một người.
Xây dựng lại trận pháp tốn một cái Tinh Thần Ngọc Tiết. Toàn thân trên dưới Lục Khiêm không có một khối Ngọc Tiết.
“Ngày nào đó ngươi báo cho Yêu Nguyệt, bảo nàng đi quỷ thị đổi một chút Tinh Thần Ngọc Tiết ra.”
Cũng may hắn vơ vét được không ít Pháp Tiền từ Nam Linh vực. Tài sản của mấy người cộng lại, cũng đến năm sáu triệu gì đó. Trên lý thuyết Tinh Thần Ngọc Tiết giá trị một trăm triệu Pháp Tiền, nhưng thực tế giá trị còn cao hơn, bình thường ở Hắc Thị phải tốn ít nhất một triệu hai Pháp Tiền mới có khả năng mua được.
“Trước tiên đổi năm cái, nếu thực sự không đủ, lại bảo Yêu Nguyệt hỗ trợ một chút.”
Lục Khiêm suy nghĩ, bổ sung lần nữa.
“Vâng.”
Tiếp theo, hai người đi ra Bắc Âm Phong Đô Sơn, một đường bay đến Tu La Điện, tiến vào huyết sắc Tu La Động Thiên. Hai nữ đã sớm chờ ở một bên.
“Bái kiến lão gia.”
“Ừm.”
Lục Khiêm gật đầu, đi vào trận pháp trước mặt.
Pháp trận đã mở ra, một viên quang cầu lơ lửng giữa hư không, quang mang màu trắng sữa phát tán ra xung quanh.
“Đại nhân, tại hạ đã neo định tọa độ một lần nữa, sẽ không truyền tống đến địa phương như lần trước, thế nhưng vẫn nên cẩn thận, sau khi đi qua lập tức ẩn tàng pháp trận, nếu không lại bị người phát hiện.”
Bình thường lĩnh vực của cao thủ Nguyên Thần rộng đến ngàn dặm.
Đệ Nhất Vô Lượng dời tọa độ đến một điểm cách đó hai ngàn dặm.
Hẳn là sẽ không bị người phát hiện.
“Giang Minh đâu?”
Lục Khiêm đảo mắt nhìn xung quanh.
“À, gần đây Giang Minh đại nhân bị đả kích, điên cuồng làm nhiệm vụ, hắn nói không đi, chờ tu vi cao một chút lại nói.”
Giang Minh nhìn trúng một môn tuyệt thế kiếm thuật, tất cả công pháp Âm Cảnh Thiên Cung đều cần cống hiến, vừa vặn nhân cơ hội này, ra ngoài giao thủ cùng tu sĩ ở đây, tôi luyện kiếm đạo một chút.
“Cũng tốt.”
Lục Khiêm nói.
Giang Minh là người vô cùng tự phụ, trước kia còn là Tướng Liễu chín đầu đã cực kỳ trương dương bá đạo, sau khi trở thành Kiếm Chủ, thủ đoạn càng trở nên cường ngạnh.
Mặc kệ đi đến nơi nào, đều trở thành tồn tại nòng cốt.
Bây giờ đi vào thế giới trung tâm, lại biến thành tiểu thấu minh, chỉ một đạo khí thế của cao thủ Nguyên Thần đã dọa cho hắn không động đậy được.
“Được rồi, tự ta đi vào.”
Lục Khiêm nói với Đệ Nhất Vô Lượng:
“Khai mở pháp trận đi, ta tự mình đi.”
Tự mình đi qua, trực tiếp sử dụng Thất Thập Nhị Biến sẽ không dễ dàng bại lộ.
Nếu không bị người phát hiện, sẽ lại phải dỡ bỏ pháp trận, lãng phí một viên Tinh Thần Ngọc Tiết.
Lục Khiêm dặn dò mọi người trông coi bên ngoài pháp trận, sau đó bước vào bên trong quang cầu.
Xoạt!
Thời không đảo ngược, âm dương nghịch loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận