Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Pháp bảo Vạn Long, Huyền Hoàng đế khí.(2)

【VIP】 Pháp bảo Vạn Long, Huyền Hoàng đế khí.(2)
“Đúng rồi, các ngươi xử lý những Yêu tộc khác đi, bắt đầu nuôi nhốt cũng được.” Lục Khiêm ra lệnh.
“Vâng, bệ hạ.”
Đám người Già Lam lui ra.
Lục Khiêm hơi nhắm mắt lại, giao tiếp với Kim Kiều Nguyên Linh trong cơ thể mình. Đỗng Sát Thần Nhãn và Nhân Hoàng kiếm không nhận được phản hồi từ việc tăng cường cấm chế. Xem ra tế tự đơn thuần còn chưa đủ, nhất định phải có thủ pháp luyện chế cao cấp. Tu vi đến tình trạng như Lục Khiêm đã là hạn mức cao nhất ở những nơi xa xôi này. Bây giờ đan dược, thủ pháp Luyện Khí có tác dụng cực kỳ nhỏ bé với mình. Đợi đến lúc đến thế giới trung tâm, có thể tiến thêm một bước. Nghĩ tới đây, Lục Khiêm lấy một hạt châu từ trong ngực ra. Trong hạt châu óng ánh sáng long lanh chứa một lão nhân gầy trơ cả xương. 
“Ngươi xác định có thể tìm thấy phương pháp đi tới thế giới trung tâm?”
“Đương nhiên, trận pháp truyền tống ta tới đây trước đây ở ngay Đại Hỏa sơn ở hải ngoại, những năm này ta lúc nào cũng phái người bảo dưỡng tu sửa, chỉ thiếu Không Trung Thạch thôi.”
“Rất tốt, lát nữa ta phái người đích thân nghiệm chứng thật giả. Yêu Nguyệt.”
Xoạt!
Hư ảnh một nữ tử xuất hiện sau lưng Lục Khiêm.
“Lão gia.”
“Ngươi phái người đi đến Hỏa sơn ở hải ngoại điều tra một chút, có kết quả thì nói cho ta.”
“Vâng.”
Thân hình Yêu Nguyệt biến mất.
Xử lý xong việc pháp trận. Lục Khiêm đem ánh mắt đặt ở trận đại chiến tiếp theo. Tề quốc do hắn chỉ huy nhất định là phải thống nhất thiên hạ. Không chỉ là vì nguyện vọng của La Vân. Đồng thời cũng là vì cướp đoạt đế khí và mượn cơ hội thu thập bảo vật. Nói đến đây, Lục Khiêm đã rất lâu chưa từng gặp một Chân Lục mới. Nhất định là bị một ít người giấu đi. Mấy ngày nay có thể phái người tìm kiếm một phen. 
Càn quốc năm bè bảy mảng, thống nhất chỉ là vấn đề về thời gian. 
Lục Khiêm đăng cơ, quốc hiệu là Đô, niên hiệu là Phong Đô. Năm lên ngôi là năm Phong Đô đầu tiên. 
Phong Đô năm thứ hai. Phong Đô Đại Đế, tổng chủ của Yêu tộc, Đại Tế Tửu Lục Khiêm của Tắc Hạ học cung thành công thu phục phía tây và lãnh thổ cũ ở phía bắc. Thực hiện hệ thống quận, hủy bỏ môn phái và thành lập các học cung hạ cấp ở các quận, huyện và những nơi khác. Phong Đô năm thứ ba. Phong Đô đại địa công phá phía đông và trung bộ. 
Trong thiên hạ, chỉ còn một địa phương nhỏ ở phía nam kéo dài hơi tàn. Thanh Hư môn và Tê Hà giáo không rõ tung tích. 
Trung Đô, hoàng cung Đại Càn trước đây. Lục Khiêm ngồi trong thư phòng, dưới ánh nến mờ ảo, ôm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Thanh, nghe Yêu Nguyệt nhỏ nhẹ báo cáo phía sau, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo ấn nhẹ lên vai.
“Vẫn chưa tìm thấy người sao?”
Yêu Nguyệt lắc đầu, nói: “Nô tài nghe nói, có thể bọn họ trốn vào bên trong Tiểu Động Thiên.”
“Tiểu Động Thiên. Hừ, để xem bọn họ trốn được bao lâu.” 
Tiểu Động Thiên vẫn có mối liên hệ nhất định với ngoại giới. Mà Tiểu Động Thiên không thể tự cung tự cấp, một ngày nào đó bọn họ sẽ ra ngoài.
“Đúng rồi, đã tìm được Chân Lục chưa?”
“Tìm được ba cái, đã đưa tới thư phòng của lão gia.”
“Được, lát nữa ta đi qua nhìn một chút.”
Lục Khiêm đứng dậy, chỉ về phía nam xa xôi.
“Thu mấy địa phương cuối cùng lại đi.”
“Phía nam có nhiều quốc gia của dị nhân, khí hậu khắc nghiệt nên có thể lâu hơn một chút.” 
“Vậy để ta tới đi.”
Phong Đô năm thứ ba. Phong Đô Đại Đế một mình xông vào Hậu Nhãn quốc, Nữ Tử quốc, Hỏa Nhân quốc, Mạnh Thư quốc, Hạc Dân quốc và ba mươi sáu nước của các loại dị nhân, ngoại trừ Nữ Tử quốc dùng phương thức đặc thù, các quốc gia khác đều lấy thủ đoạn bạo lực thuần túy để chinh phục. Ba mươi sáu quốc chủ nhao nhao hiến vương miện đầu hàng, tuyên bố vĩnh viễn thần phục.
Sau trận chiến này, thanh danh của Phong Đô truyền khắp bốn phương tám hướng. Không chỉ ở Nhân tộc, ở Yêu tộc cũng có danh vọng rất lớn.
Hình tượng và những sự tích của Phong Đô Đại Đế đã được ghi lại trong điển tịch và được mọi người truyền miệng tạo thành thần thoại và truyền thuyết, được lan truyền trên vùng đất này. Ngàn năm vạn năm, bất tử. 
Lúc này Lục Khiêm, cũng không biết những chuyện này. Bây giờ phần lớn quốc thổ nằm dưới sự kiểm soát của mình. Thế lực lập tức bành trướng, khiến cho dấu vết rất khó xử lý. Đồng thời, đại điển đăng cơ còn khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
“Bệ hạ, sứ giả của Thanh Hư môn và Tê Hà giáo cầu kiến.”
Thân hình của Già Lam xuất hiện.
 “Bệ hạ, Tê Hà giáo và Thanh Hư môn cầu kiến.”
Thân ảnh của Già Lam chậm rãi xuất hiện bên cạnh Lục Khiêm.
“Ồ? Rốt cục chịu ra rồi sao?” Lục Khiêm cười nói: “Cho bọn họ vào đi.”
Một lúc sau, có hai sứ giả đi vào cửa. Bên trái một thân hỏa hồng, bên phải một thân trắng như tuyết. Khí chất khác biệt, anh tuấn tiêu sái.
“Đệ tử Liệt Dương chân truyền đời thứ hai mươi tám của Tê Hà giáo bái kiến Đại Đế.”
“Đệ tử Bạch Lộc chân truyền đời thứ ba mươi mốt của Thanh Hư môn bái kiến Đại Đế.”
Hai người thần thái khiêm tốn, không có một chút kiêu ngạo xuất ra từ danh môn. Phía sau còn có một nam tử có khuôn mặt uy nghiêm, tứ chi đứt rời lơ lửng. 
"Phong Đô đạo. . . Bệ hạ, đã lâu không gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận