Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Mười ngày thế giới

【VIP】 Mười ngày thế giới
Keng!
Hồng chung đại lữ vang lên.
Trong đại điện bộc phát một trận bạch quang sáng chói, chiếu lên khiến người ta mở mắt không ra.
Giữa bạch quang đi ra một nam tử tóc đỏ.
Hình dạng người này đẹp đẽ, nam thân tướng nữ, lông mày màu đỏ nhạt, trên mi tâm có một hình xăm nhật diệu, áo bào đỏ thêu nhật nguyệt tinh thần, ngồi cùng một nữ tử thần thánh trên đồ án ngũ thải thần xa, phía sau nữ tử là mười vầng mặt trời.
"Bái kiến Âm Chủ."
Nhìn thấy người này, đám người lập tức đứng dậy thở dài, ngay cả Trung Nguyên Tử Quân cao ngạo cũng chủ động hành lễ.
Đây là sự tôn trọng đối với một vị cường giả.
Tu vi Âm Chủ cực kỳ cao, cao cư mặt trời nhiều năm, xưa nay không cần luận mạnh yếu, làm xằng làm bậy, mặc dù không giây phút nào Trung Nguyên Tử Quân không nghĩ đến việc thay vào đó, nhưng trong lòng vẫn rất tôn trọng người này.
Bên cạnh Âm Chủ là một cô gái áo lam, cô gái này có khí khái vô cùng hào hùng, cho người ta một loại cảm giác bảo đao xuất khiếu, tóc màu trắng.
"Bái kiến Dương Chủ."
Hai người này chính là hai người có tu vi cao nhất đương kim thế giới.
Ánh mắt Lục Khiêm rơi trên người nam tử tóc đỏ.
Quá giống, thật sự quá giống!
Đây là ý niệm trong đầu Lục Khiêm.
Người trước mắt này khiến hắn nhớ đến hồi ức mấy trăm năm trước.
Một cố nhân chôn sâu dưới đáy lòng.
Người này chính là Xích Âm.
Âm Chủ và Xích Âm giống nhau đến mấy phần, tóc và lông mày đều là màu đỏ, cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là khí chất.
Năm đó Xích Âm và mình xuyên toa đến Thái Ảm Vực đã xảy ra bất trắc, pháp trận vỡ vụn, Xích Âm bị một cỗ lực lượng thần bí cuốn vào dị giới.
Lúc ấy Lục Khiêm đã thề phải tìm tới nàng.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, đạo hạnh tăng trưởng, Lục Khiêm phát hiện đó là chuyện không thể nào.
Cái vũ trụ này quá lớn, lớn đến mức cuối cùng vẫn không cách nào tìm được chân lý thế giới.
Không biết vũ trụ có bao nhiêu thế giới, mỗi cái lại cách xa nhau vô số tỷ dặm, muốn tìm từng cái đơn giản là khó hơn so với lên trời.
Lục Khiêm vẫn nhớ thế giới kia có mười cái mặt trời.
Hắn đã hỏi qua Lý Độ và Dương Tiêu, hai người đều không biết rõ thế giới có mười cái mặt trời.
Bây giờ hắn ở chỗ này nhìn thấy người có khí chất tương tự Xích Âm, hơn nữa đồ án trên người người này cũng có mười vầng mặt trời.
Chuyện này rất khó khiến cho Lục Khiêm không hoài nghi nàng và Xích Âm có quan hệ gì.
Nếu không phải ở đây nhiều người, cộng thêm đối phương không nhất định sẽ nói, Lục Khiêm thật sự muốn hỏi một chút đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đám người ngồi xuống, Âm Chủ nghi hoặc nhìn qua Lục Khiêm một chút, vừa rồi ánh mắt người này nhìn mình thật quái dị.
"Chư vị đều đã đến đông đủ, vậy thì lời thừa không nói nhiều nữa, chắc hẳn mọi người cũng biết rõ Càn quốc hung tàn, là sinh tử đại địch với giới của chúng ta, nên mỗi người chúng ta phải bỏ ra một phần lực, cùng đối kháng cường địch."
Đám người rất tán thành.
Giới tu hành vốn là năm bè bảy mảng, dù Càn quân công thành đoạt đất, cũng không có người nghĩ tới xây dựng một cái liên minh.
Theo song phương quen thuộc lẫn nhau, lúc này đám người mới phát hiện Càn quân kinh khủng.
Những người này cực kỳ căm thù tu hành chi đạo, đi đến đâu, nhất định phải giết sạch tất cả tu sĩ, cho dù là đầu hàng cũng giết, sau khi giết hết liền truyền bá cái gọi là tín ngưỡng chi đạo.
Quả thực là đang đào rễ mà.
Đám người nhất định phải liên hợp lại đánh lui Càn quân, tốt nhất là đánh tới nơi ở của bọn hắn, hủy đi miếu thờ, cướp đoạt bảo vật của bọn hắn.
Đám người thảo luận ngươi một câu ta một câu, liên minh cũng không phải là chuyện một đám người liên hợp cùng một chỗ đơn giản như vậy.
Chuyện này liên quan đến phân phối lợi ích, ai xuất lực nhiều, ai xuất lực ít, nếu như không đạt được tán thành, hàng ngày xảy ra nội chiến cũng không chịu được.
Lục Khiêm cũng không có tham dự, mà cắm đầu vào ăn uống.
Trung Nguyên Tử Quân ở bên cạnh nói:
"Phong Đô, đồ ăn không tệ, nên ăn nhiều một chút, khả năng về sau sẽ không ăn được nữa."
"Dông dài, uổng cho ngươi là Vô Cực Đế Quân, mùi vị bị người đùa nghịch như thế nào?"
Lục Khiêm chế giễu lại.
Trung Nguyên Tử Quân bị trọc tức đến mức mặt lúc trắng lúc xanh.
Lúc này, Lục Khiêm cảm giác một đạo ánh mắt bắn đến, hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tinh Chủ Tam Thiên Nhược Thủy Tinh, tiểu tử Thang Lân cũng ngồi ở bên cạnh hắn.
Nhìn thấy Lục Khiêm quay đầu lại, Thang Lân liền chắp tay một cái, thái độ tốt hơn rất nhiều.
Lục Khiêm mỉm cười trông lòng, người này làm hạt giống hậu thiên nảy mầm, chắc hẳn đã lĩnh ngộ Hắc Thủy Tai Ương, lúc này chính là thời điểm hùng tâm tráng chí, đoán chừng trong lòng chính là đang nghĩ chiếm đoạt mình như thế nào.
Nơi đây còn có chút người quen biết cũ và một chút không biết, nhưng đối với hắn mười phần căm thù người xa lạ.
Soạt!
Lúc này, một nữ tử đứng lên, hai mắt ửng đỏ, chỉ vào Lục Khiêm nói:
"Minh chủ, ta cầu xin giết Phong Đô, người này là căn nguyên họa loạn thiên hạ, nếu như không phải hắn, Càn quốc sẽ không xâm lấn, cha ta cũng sẽ không chết. . ."
Nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu, khiến trong lòng quần chúng mềm nhũn, có chút đồng tình.
"Giết Phong Đô!"
"Quỷ thần chính là hạng người thấp hèn, không phải người tộc ta ắt hẳn trong lòng suy nghĩ khác, người này có chủ tâm, nhất định phải giết để răn đe!"
Một số người bắt đầu đánh trống reo hò.
Đại đa số là một ít tiểu môn tiểu phái, còn cao thủ đều đang quan sát.
Nhiều người không nhất định áp chúng, không nhất định lay động được ý nghĩ của thượng vị giả.
Lục Khiêm đứng lên, nhìn qua đám người, nói:
"Các ngươi tới bên kia bị tổn thất, lại đổ lên trên đầu ta, vậy có chỗ tốt, tại sao không chia cho ta một chút?"
"Ngươi là đang cãi láo."
Mặt nữ tử gọi là Trương Thanh này đỏ lên, nhưng lại không nói nên lời gì, chỉ yêu cầu Âm Chủ giết Lục Khiêm.
"Được rồi, đừng ồn ào."
Âm Chủ đứng lên, một cỗ khí thế vô hình tản ra.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn qua đám người.
"Bản tọa đã nói qua, trong lúc thành lập liên minh, tất cả ân oán cá nhân đều phải đặt sang một bên, ai dám xuất thủ, đừng trách ta không lưu tình."
Ánh mắt Âm Chủ lăng lệ, đám người đánh trống reo hò vô ý thức ngồi xuống, không nhắc lại chuyện giết Lục Khiêm nữa.
Sau một phen cãi cọ, rốt cục cũng phân chia xong lợi ích, và nghĩa vụ của các môn các phái.
Ví dụ Âm Cảnh Thiên Cung cần phải bỏ ra một ngàn tên quỷ thần, trong đó nhất định phải có hai mươi tên Đan Kiếp, một tên Nguyên Thần.
Nguyên Thần có thể không cần lúc nào cũng chuẩn bị chờ lệnh, mà cứ mười ngày tới một lần cũng được.
"Phần lớn ngoại địch bắt nguồn từ hư không, bản tọa phân chia Nhị Thập Bát Tinh Túc, các ngươi trấn thủ cương vị của riêng mình, tất cả lợi ích đoạt được đều quy về bản thân, không cần nộp lên."
Nhị Thập Bát Tinh Túc chia làm chín dã, Chư Thiên Tinh Túc tự mình lãnh đạo một cái, còn lại hai cái do Trung Nguyên Tử Quân và kiếm thủ Tẩy Kiếm Hiên lĩnh đạo.
Âm Chủ sắp xếp xong, Lục Khiêm được an bài đến Huyền Thiên phương bắc, cũng chính là chỗ Nhược Thủy cai trị, rất khó không khiến người ta hoài nghi đây là kiệt tác của Nhược Thủy.
"Được rồi, tự mình trở về chuẩn bị, chuẩn bị thủ vững cương vị của mình đi."
Huyền Thiên phương bắc dựa theo Tinh Túc phân chia nằm trong bắc bộ hư không vô ngần.
"Khụ khụ, về sau là đồng liêu, bắc bộ hư không có sáu viên tinh thần, nhóm chúng ta sẽ đóng quân ở nơi này."
Nhược Thủy triệu tập đám người Huyền Thiên phương bắc, sau khi nói mấy câu liền lập tức giải tán, ngược lại không có nói cái gì quá với Lục Khiêm, giống như không quan tâm ân oán trước đây.
Từ Thái Dương trở về trung tâm đại địa cũng không mất bao lâu.
Một đạo kiếm khí nghiêm nghị đâm thẳng phía sau lưng.
"Cẩu tặc nhận lấy cái chết! !"
Chỉ thấy một nữ tử nhảy ra từ hư không, đôi mắt đẹp tràn đầy oán hận, bàn tay nắm chặt một thanh bảo kiếm xanh biếc, đến mức ngón tay đỏ cả lên.
Vậy mà là nữ tử mới mở miệng muốn giết chết Lục Khiêm.
"Ngớ ngẩn."
Lục Khiêm hơi nghiêng đầu, tránh thoát một kiếm này, ngón trỏ nhẹ nhàng vạch một cái lên cái cổ trắng như tuyết.
Trương Thanh ôm lấy cái cổ chảy máu, không dám tin ngã xuống, ánh mắt dần dần ảm đạm, lập tức khí tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận