Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Hắc Sát Thần phương bắc

【VIP】 Hắc Sát Thần phương bắc
Thời gian dần trôi qua, tất cả các đại môn phái bắt đầu hành động.
Ngoài chưởng môn quan chủ ra thì sứ giả đại hội lần này hầu như đều phái ra các trưởng lão có cấp bậc sức mạnh cao. Cũng chính là các cao thủ cảnh giới Đạo Cơ.
Những người có vai vế như chưởng môn sẽ không dễ dàng xuất hành. Tuy nhiên bọn họ dù ở cách xa hàng vạn dặm cũng có thể dễ dàng đến được chỉ trong chớp mắt.
Tuy lần này Minh Hà bí phủ mở ra nhưng dù sao cũng vẫn chưa có ai nhìn thấy Minh phủ thực sự, đa số bọn họ mới chỉ nhìn thấy ánh sáng của bảo vật mà thôi.
Suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán nên chẳng thể có chuyện để tông chủ các tông môn tự mình xuất sơn chỉ vì ngờ vực.
Lục Khiêm ẩn mình trong đám đông, thân mặc một chiếc áo choàng.
Xa xa là một hòn đảo khổng lồ.
Một tia sáng hiện lên trên Thái Âm Kim Đồng, địa khí xung quanh trăm dặm thu hết vào trong mắt.
Đúng như hắn đoán, hòn đảo này không phải là một hòn đảo thật sự, mà là một con Cự Đà.
Nhớ lại những gì đã nhìn thấy trong Đàn Luyện Binh Giáp Hào, Lục Khiêm cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Cự Đà là Đạo binh cực mạnh được Minh phủ chế tạo ra.
Mấy năm gần đây lại phóng chìa khóa ra, cho phép mọi người vào Thủy Nhãn vơ vét.
Điều này rõ ràng không hợp lẽ thường.
Hắn nghĩ tới một loại pháp thuật tế máu dùng con người làm vật bổ sung địa khí, rất giống bốn mùa luân phiên của Cửu Tiêu Đạo môn.
Mỗi lần cướp đoạt Sắc Thủy Kim điệp và tiến vào trong Thủy Nhãn, một số lượng lớn người sẽ chết.
Những xác chết này có khả năng bị luyện chế thành chất dinh dưỡng.
"Cao thủ các phái đúng là nhiều không kể xiết!"
Lục Khiêm nhìn trời cảm thán, so với trước đây, cao thủ Đạo Cơ đã đông hơn rất nhiều.
Huyết Sát lục vân, Âm Hỏa Hàn Nha, đạo sĩ Cửu Đầu, còn cả quái xà dài nghìn trượng, trong đất lờ mờ hiện ra tu sĩ tóc vàng vảy đỏ thò đầu ra.
Cự nhân trên núi duỗi chân ra, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển mạnh mẽ.
Cùng với kiếm tu treo mình trên các ngôi sao...
Những chuyện kỳ lạ ma quái này, cũng chẳng biết là người hay quỷ, hay là một loại hóa thân nào đó.
Lục Khiêm còn nhìn thấy Thông U Tĩnh chủ Hàn Nha và một vài người quen.
Kể từ khi biết Thiên Hà chân nhân chưa chết, Lục Khiêm chưa từng nghĩ tới việc tiến vào Thủy Nhãn.
Biết rõ là bị gài bẫy nên chắc chắn hắn sẽ không xông vào.
Mà hắn cũng không có khả năng đánh lại Thiên Hà chân nhân, bao nhiêu mạng cũng chẳng đủ dùng.
Cho nên tốt hơn hết là yên lặng quan sát động thái, chờ kẻ khác dò đường là được.
Ầm!
Quang cầu màu vàng nổ tung, vô số mảnh vỡ văng tung tóe.
Một trận đại chiến sắp xảy ra.
Linh quang pháp thuật lóe lên, bầu trời nhuộm đủ màu sắc, vừa rực rỡ lại vừa hung hiểm.
Lục Khiêm không tin mấy năm qua chưa từng có ai phát hiện ra điều bất thường. Chỉ là cứ cách mười năm Cự Đà lại gửi đi một Sắc Thủy Kim điệp, loại hành vi không màng lợi lộc này chắc chắn có kẻ sẽ nghi ngờ.
Suy cho cùng, người bình thường đều muốn giữ lại cho riêng mình. Nhưng tiền tài làm con người mờ mắt, chỉ cần có lợi ích, dù trước mắt là dây thừng thắt cổ vẫn sẽ có kẻ sẵn sàng xông vào.
Lục Khiêm quan sát ở đây một lúc rồi thân ảnh lại biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn vẫn còn rất nhiều việc phải hoàn thành, bây giờ không phải lúc để xem trò vui. Chỉ cần biết môn phái thế lực nào tới đây là được.
Đúng như dự đoán của Lục Khiêm, lần này phần lớn các thế lực đều tới, bao gồm một số tán tu.
Sau khi quan sát một hồi, Lục Khiêm quay đầu trở lại Hắc Sơn.
Huyền Kim Kiếm Nang bây giờ đã đột phá đến tầng thứ sáu mươi ba, là bát trọng chi cảnh.
Tiếp theo cần thăng Địa Sát lên tầng bảy mươi hai mãn cấp, dung hợp Tham Lang Kiếm hoàn. Như vậy sức mạnh sẽ được tăng lên rất nhiều.
Trong một khu rừng rậm u ám.
Âm hỏa như biển, phủ xuống trăm trượng.
"A a!! Đạo hữu Thông U Quan, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi!"
Tu sĩ tóc đỏ hét lên thê lương thảm thiết, lăn lộn trong Âm hỏa, không ngừng cầu xin tha thứ.
Bên ngoài Âm hỏa là một nam tử trung niên mặc thanh y tao nhã, bên cạnh là một đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo lông vũ.
"Tĩnh chủ, đã tìm được tên tiểu tặc này rồi ạ."
Nam tử trung niên dường như có địa vị rất cao, nhưng đối với chàng trai trẻ bên cạnh lại có phần kính cẩn.
Bên trong Âm hỏa, tu sĩ kia bị đốt thành tro bụi, hai tiểu cầu màu vàng nhẹ nhàng lơ lửng.
Đó là Sắc Thủy Kim điệp.
"Ha ha, xương của đám tu sĩ Yêu Quỷ Môn vẫn mềm như ngày nào."
Khuôn mặt tái nhợt của nam tử lộ ra một nụ cười tà ác.
Âm hỏa u lục được thu lại biến thành một con quạ đen đậu trên vai. “Đảo Vạn Tượng, đã nhiều năm chưa quay lại.” Tĩnh chủ Diệu Minh nhìn quanh đánh giá.
Trong chuyến đi này, ngoài lão ta còn có bốn chấp sự.
Từng người trong số họ đều là bát đại chấp sự Dưỡng Thần hậu kỳ.
Ví dụ như đạo sĩ Phương Tố trước mặt, ngoài việc cướp đoạt Sắc Thủy Kim Điệp còn lo những nhiệm vụ khác.
"Lần này làm phiền Phương chấp sự rồi, cần phải bắt được tên đệ tử Lục Khiêm đã bỏ trốn kia. Bản tọa sẽ phái Điển Nha chấp sự và Bồ chấp sự hỗ trợ các hạ, chắc chắn phải bắt được tiểu tặc Lục Khiêm đem về quy án."
Nghĩ đến Lục Khiêm, sắc mặt của Tĩnh chủ lúc trắng lúc xanh.
Lão vẫn nhớ như in ngày hôm đó ở trước Thủy Nhãn đã khiến cho bản thân phải nhục nhã ê chề.
Trong môn phái cũng có đôi lúc không ngóc đầu lên được.
Chỉ tróc nã một tên nhãi Dưỡng Thần trung kỳ lại mất nhiều thời gian đến vậy.
“Rõ, thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm.” Phương Tố chắp tay nói.
Mặc dù trước đây có giao hảo với sư phụ của Lục Khiêm, nhưng không thể so sánh với tương lai của mình được.
Ngày đó thả cho Lục Khiêm một con ngựa ở trước sơn môn là đã trả nợ tình nghĩa, sau này gặp lại tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Hôm trước quan chủ xuất quan đã đích danh nói muốn biết tung tích của người này, trước tiên các ngươi bí mật dò hỏi tin tức, tìm được manh mối thì lập tức đốt lá phù này, đừng hành động hấp tấp."
Diệu Minh suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong người ra một tấm ngọc phù. Ví như thật sự gặp được tên Lục Khiêm xảo quyệt kia.
Tất nhiên, sẽ không có chuyện lão ta tốn mấy năm chỉ để tìm kiếm ở đây.
Đạo quan phái ra ba trong số tám đại chấp sự đã là đãi ngộ trăm năm mới có.
Hơn nữa mỗi người đều có bí pháp triệu hồi một trong ngũ chủ tới cứu viện
Hiện tại ngũ chủ đều có tu vi Đạo Cơ, muốn đối phó với một tên Dưỡng Thần trung kỳ chẳng phải là chuyện dễ dàng sao.
“Quan chủ tự mình nói ra chẳng lẽ là vì người nọ?” Lòng Phương Tố phát run, nhớ tới tên của một người quen không bao giờ được nhắc tới trong môn phái.
Tĩnh chủ gật đầu, chợt biến mất tại chỗ, quạ đen khổng lồ lóe lên một cái rồi biến mất.
Bên cạnh Phương Tố có thêm hai bóng người, một người mũi ưng, khí chất âm trầm, người kia ẩn trong hắc vụ, không thấy rõ hư thực.
“Chúng ta bắt đầu ra tay từ chỗ nào đây?” Phương Tố nhìn hai người họ.
"Mỗi người tự dựa vào thủ đoạn của mình đi, ta đi mời Hắc Sát Thần phương bắc xem sao."
Nam tử trong hắc vụ thấp giọng thì thầm đọc chú ngữ.
Hắc khí cuồn cuộn tuôn ra từ mặt đất.
Hắc khí lan ra bán kính vài dặm.
Âm ảnh bao trùm lên họ, hai người kia ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến bọn hắn cả đời khó quên.
Chỉ thấy một cơ thể khổng lồ tạo thành từ khói đen bao phủ cả khu rừng.
Đôi sừng ngoằn ngoèo dường như có thể chọc thủng bầu trời, hai mắt đỏ rực, phóng ra ánh sáng màu đỏ quét qua mặt đất.
Khoảnh khắc con quỷ xuất hiện, nhất thời hai người cảm thấy như có sát khí ập vào mặt, cơ thể như rơi vào hầm bằng, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
“Đây là Hóa chủ Hắc Sát Thần phương bắc sao?” Phương Tố tự lẩm bẩm, vẻ mặt chấn động.
Thông U ngũ chủ đều có ngón nghề và bản lĩnh riêng, nhưng nhìn chung chưa bao giờ lộ ra.
Hôm nay nhìn thấy, quả là không giống bình thường.
Tiếp theo, Phương Tố và Điển Nha đều thể hiện bản lĩnh của riêng mình.
Quạ đen đầy trời giống như mây đen tản ra bốn phương tám hướng.
Phương Tố bắn ra một đạo yên khí, yên khí lại hóa thành hàng ngàn hàng vạn.
Mặc dù vậy, vẫn không thể tìm thấy tung tích của Lục Khiêm như cũ.
Ti Thiên đài còn không tìm ra được, nói gì đến bọn họ.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể bắt đầu với những người hoặc những vật Lục Khiêm từng tiếp xúc. Đây sẽ là một một công việc cực kỳ tốn sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận