Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Cầu viện(2)

【VIP】 Cầu viện(2)
“Khách sáo rồi.” Lục Khiêm cũng không từ chối, bên trong dường như đựng một ít đan dược.
Hai người trò chuyện một lúc, Hư Nguyên giải thích một hồi nỗi khó xử của hắn ta.
Lần trước ở trong bí cảnh, Hư gia lão tổ chết trận bên trong Thủy Nhãn, hai trưởng lão Dưỡng Thần hậu kỳ cũng bị thương.
Cho nên trễ một thời gian hắn ta mới đến bái phỏng.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Hư Nguyên, Lục Khiêm cười nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”
“Không biết tiền bối có An Hồn đan hay chăng, Hư mỗ nguyện ý bồi lại gấp đôi tài nguyên, đồng thời mua bằng giá gấp đôi giá thị trường.”
Hư Nguyên kể hết ra mọi chuyện.
Hai trưởng lão trở về, một người bị thương nhẹ, một người bị thương nặng đã bế quan tu dưỡng.
Thời gian trước tưởng lão bị thương nhẹ kia bỗng nhiên ngất đi, Âm thần trọng thương, rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Hai trụ cột trong nhà bất tỉnh nhân sự, bên ngoài lại có kẻ thù đang nhìn chằm chằm, Hư gia trụ không vững.
“Ta không có.”
Hư Nguyên nghe xong trong lòng thất vọng, lúc này định nói lời từ biệt rồi rời đi.
“Nhưng ta có thể giúp ngươi luyện chế.” Lục Khiêm bổ sung thêm: “Có điều, ngươi phải trả lời ta một vấn đề trước. Không phải không có người biết luyện chế An Thần đan, mà là sợ rằng sẽ phải gánh chịu nguy hiểm?”
“Đúng vậy, chính là Trường Phong Đường không hợp nhau với Hư gia chúng ta.” Ánh mắt Hư Nguyên sáng lên, sau đó lại ảm đạm.
Câu trả lời này hắn ta đã nghe rất nhiều lần, cuối cùng vẫn sống chết mặc bay.
Đường chủ Trường Phong Đường cũng là Dưỡng Thần hậu kỳ, lần này thừa dịp cháy nhà hôi của, nhân cơ hội chiếm đoạt Hư gia.
Có vài luyện đan sư e dè uy nghiêm của Trường Phong Đường, không muốn bị cuốn vào trong ân oán giữa hai nhà.
“Thú vị, chuyện này ta nhận.” Chưa đợi Hư Nguyên mừng rỡ, Lục Khiêm đã bổ sung: “Nhưng phải bồi thêm năm lần tiền.”
“Được.” Hư Nguyên mừng rỡ gật đầu, chỉ cần cứu sống được trưởng lão thì đây chỉ là khoản tiền nhỏ mà thôi.
“Hiện giờ đưa tới luôn đi, ta ở đây đốt lò luyện chế.” Lục Khiêm nói xong liền rời đi không quay đầu lại.
An Thần đan là đan dược Linh Phẩm Tam Khiếu, thời gian này vừa vặn dùng được, thuận tiện còn có thể luyện tay nghề.
Bên ngoài Bàng Thủy Thành.
Hư gia ở trong một Lăng Bảo.
Tường bên ngoài cao hai mươi trượng, phần ngoài dùng sắt thép đúc thành, trên thì dùng chu sa kim tuyến khắc đồ án phức tạp.
Trên bức tường có những cái lỗ thủng, trong cái lỗ có thể thấy được bóng người tuần tra.
Lăng Bảo không có cửa, Hư Nguyên từ xa lấy ra tín vật, đi tới bức tường trước mặt, vẽ một phù chú màu đỏ vào hư không.
Vù!
Phù Chú khắc vào trên tường, bức tường mở ra cái lỗ lớn.
“Đại thiếu gia trở về rồi. Có tin tức rồi sao?”
Hư Nguyên dẫn Lục Khiêm đi vào, một đám người vây lại.
“Đương nhiên, đây là Hắc Sơn sơn chủ, sơn chủ tiền bối đã luyện ra An Thần đan.”
Hư Nguyên nhìn Lục Khiêm, nói với mọi người.
“Đại ân đại đức của tiền bối, Hư gia cả đời khó quên.”
Mấy nam tử trung niên và lão đầu lũ lượt hành lễ với Lục Khiêm.
Có người thật lòng thật dạ, có người ngoài mặt không cảm xúc, còn có người dường như có chút bất mãn, Lục Khiêm nhìn mà thấy khá thú vị.
Xem ra gia tộc này cũng không phải là một tấm thép bền chắc đoàn kết.
“Tiền bối, tại hạ là Hư Vô – gia chủ của Hư gia, thỉnh tiền bối đến chỗ ngồi trong đại điện.”
Trong đó có một nho sĩ trung niên có vẻ ngoài giống với Hư Nguyên đến mấy phần lên tiếng.
Người này là gia chủ của Hư gia, có tu vi Dưỡng Thần sơ kỳ.
Người bị trọng thương thần hồn lần này, thật ra chính là gia gia của Hư Nguyên.
Vốn lão tổ đã chết, nếu vị trưởng lão này còn mất nữa, sợ rằng địa vị gia chủ của bọn họ gánh không nổi.
“Đại ca, cứ tùy tiện để người ngoài chữa trị, sợ rằng không tốt lắm đâu.”
Bỗng nhiên, một nam tử trung niên âm dương quái khí nói, bên cạnh có hai thanh niên đi theo, dường như đều không có thiện cảm với Lục Khiêm.
Trước khi đến Hư Nguyên đã nói, Nhị phòng của Hư gia hình như có xích mích với đại phòng.
Chắc hẳn đây chính là Nhị phòng của Hư gia.
“Nói năng vớ vẩn, sơn chủ là ân nhân cứu mạng của Nguyên Nhi, sao có thể không tin được.” Nói đến đây, Hư Vô quay đầu mỉm cười ái ngại với Lục Khiêm: “Xin lỗi tiền bối, người nhà không hiểu chuyện, xin hãy lượng thứ.”
Lục Khiêm nhìn trông trẻ hơn ông ta, nói thế nào cũng là cao thủ Sát Khí đại thành.
Sau khi lão tổ chết, tu vi của sơn chủ và cao thủ đứng đầu của Hư gia không chênh lệch nhiều, gọi một tiếng tiền bối là nên làm.
“Không sao, dẫn ta đi gặp người đi.” Lục Khiêm không để ý mà xua tay.
Gia chủ và mọi người dẫn Lục Khiêm đến mật thất.
Trong mật thất tối tăm, một lão đầu mặt vàng như giấy, khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn.
Hai mắt lão nhắm chặt, thỉnh thoảng vụt qua một tia thống khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận