Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Tử thành

【VIP】 Tử thành
Đám người bay thẳng ra ngoài cửa chính, sau đó để Dương Tiêu sử dụng sức mạnh Động Đình thủy hệ, trực tiếp truyền tống đến phương xa.
Chỉ để lại mấy người tức đến nổ phổi ngoài cửa.
"Đuổi!"
Xích Tùng Tử không nghĩ nơi này còn có người khác nhanh chân đến trước, hơn nữa dám cầm đồ vật ở ngay dưới mắt bọn họ, chuyện này tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Đám người Lục Khiêm trở về Thủy Tinh, Dương Tiêu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ba người vừa nãy đều là Thần Tiên thời đại viễn cổ phục sinh, một khi bị bọn hắn nắm lấy, hậu quả khó mà lường được.
Dù sao bây giờ bọn hắn vẫn không có khôi phục thực lực thời kỳ đỉnh phong, còn không phải thời điểm chiến đấu cùng người ta.
"Đẫ láy được đồ vật rồi, kế tiếp đi di tích."
Mấy người Lục Khiêm đã lấy được truyền thừa, nhưng vẫn chưa khống chế toàn bộ, còn cần đi đến nội bộ Thái Nhất Thần Khư.
Đoạt lại quyền bính từ nơi đó, mới thật sự là kế thừa năng lực.
"Xuất hiện ở quá khứ, ta biết một chút tình huống bên trong, hẳn là có thể tránh một chút nguy hiểm."
Dương Tiêu tỏ ra vô cùng tự tin, lấy tư cách một đạo phân thân Tương Quân lưu lại vô số năm trước, mặc dù không có kế thừa ký ức toàn bộ, nhưng chuyện quan trọng hầu như đều nhớ.
Trước kia phế tích là vị trí cung điện Thái Nhất, cũng là trung tâm Thái Nhất vạn giới.
Nơi đây ngoại trừ trận pháp cấm chế mười triệu năm trước ra, nói không chừng còn có dị thú hung mãnh ngủ say ngàn vạn năm, giống như Trấn Mộ Thú mà vừa nãy đám người Lục Khiêm nhìn thấy.
Cấm chế và trận pháp những nơi khác sẽ theo thời gian trôi qua mà biến mất, nhưng trước đó nơi này vẫn có Thần Tiên tồn tại.
Thần Tiên vĩnh thùy bất hủ, sức mạnh bọn hắn lưu cho dù trải qua trăm ngàn vạn năm, cũng sẽ không có một tia một hào nào bị ma diệt.
Dư âm Tiên Nhân giao thủ lưu lại, đủ để vượt qua dòng sông thời gian giết chết những người ngoại lai như bọn hắn.
Cho nên không có Dương Tiêu dẫn đường, Lục Khiêm cũng rất khó đi đến phần cuối.
Ngoại trừ những nguy hiểm này, còn có người của tất cả các phương thế lực cũng đang cạnh tranh với nhau, nói không chừng những người vừa nãy sẽ đuổi tới.
Nói tới đây, mấy người chuẩn bị rời đi.
Dương Tiêu gọi ra dòng nước, sau đó dẫn đầu đi vào.
Động Đình thủy hệ trải rộng toàn bộ thế giới, hắn có thể đi đến địa điểm trong ý nghĩ, đương nhiên, phải tự gánh lấy hậu quả, nếu như là trong một cái trận pháp nguy hiểm nào đó, sợ là vừa đến sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Vừa mới đi vào, một trận cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, trước mắt xuất hiện một cảnh tượng khác.
Gò núi to lớn đứng vững, trên núi là vô số phòng ở đếm mãi không hết, ánh sáng trong phòng bắn ra, như là ánh nến khu dân cư.
Cả tòa núi sừng sững ở trung tâm hồ lớn, mặt nước yên tĩnh, như là tấm gương phản chiếu ra hình dạng cả tòa núi.
Hai cảnh tượng, một giả một thật.
"Đây là?"
Lục Khiêm quay đầu nhìn Dương Tiêu.
"Hình như là Hà Bá Long Cung"
Dương Tiêu cũng có chút không dám xác định.
Hà Bá chính là Thủy Thần, là long từ giữa sông sinh ra, gọi là Long Vương, nắm trong tay hoàng hà, đây là một dòng sông ngang qua cổ kim ở Thái Nhất Thần Giới, cũng chính là sinh mệnh chi nguyên Thái Nhất Thần Giới.
Theo thời gian trôi qua, chúng thần biến mất, từ lâu Hoàng Hà đã khô cạn, chỉ còn dư lại đầu nguồn trước mắt.
"Chúng ta đi qua trước, từ ánh đèn đến xem, có lẽ vẫn còn người cư trú."
Lục Khiêm đi tới gần nước sông, nhìn nước sông trong suốt, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Lấy pháp lực của hắn bây giờ, đạp nước mà đi là thần thông cực kỳ đơn giản, nhưng hiện tại đối mặt con sông này có vẻ hơi do dự.
"Làm sao vậy?"
Dương Tiêu đứng sau lưng Lục Khiêm, biểu hiện hơi nghi hoặc một chút.
"Ngươi xem."
Lục Khiêm tiện tay lượm một tảng đá, ném vào trong nước.
Ầm!
Tảng đá rơi vào trong nước, làm bắn lên một trận bọt nước, sau đó toàn bộ tảng đá hóa thành hư vô, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.
"Đây là ..."
Loại nước trước mắt này cũng không phải là nước bình thường, mà là nước có lực lượng ăn mòn tương đối mạnh mẽ, Dương Tiêu ném ra một sợi tóc, sợi tóc cũng không hề nổi lên, mà chậm rãi trìm xuống dưới nước, cuối cùng bị sức mạnh vô hình phân giải.
Lục Khiêm dự định điều khiển một tảng đá, bay qua mặt nước, nhưng vừa mới phi hành không bao lâu, tảng đá trực tiếp mất đi lực lượng, sau đó rơi vào trong nước, thậm chí ngay cả phi hành cũng không được.
"Thì ra là như vậy, lần này biết rồi."
Bỗng nhiên Lục Khiêm tỉnh ngộ, quả thật nơi này có quái lạ, nếu như vừa rồi không có chú ý mà nói, sợ là sẽ trực tiếp rơi vào cạm bẫy của người ta.
Thế nhưng cái cạm bẫy nho nhỏ này, không có cách nào ngăn được hai người.
Lục Khiêm xé rách không gian, để lộ ra một cái cửa động, trực tiếp tiến vào, sau đó xuất hiện ở trước mặt nhà dân trên núi.
Phòng ốc cửa lớn mở rộng, ngọn nến bên trong mới đốt được một nửa, trên bàn vừa vặn để bốn món ăn một chén canh, hương vị nức mũi, vẫn còn độ ấm.
Quan sát xung quanh, đây là một nhà dân bình thường, nhưng trong này không có một người, trên đất không có tro bụi, có vết tích thường xuyên quét dọn, nhưng người giống như biến mất không còn tăm hơi.
Hai người Dương Tiêu cũng đi xem xét xung quanh phòng ở, trong phòng là một mảnh trống rỗng.
Cả tòa thành thị bao gồm đường phố, cùng với phòng ốc xung quanh, đều không có một người.
Có vẻ vô cùng quỷ dị, giống như ngừng lại tại thời khắc này.
Lục Khiêm buông thần niệm ra, quét nhìn xung quanh, cũng vẫn không phát hiện ra dấu hiệu sinh mạng.
"Đi, có lẽ nơi này không có đồ vật."
Dương Tiêu cũng nhìn không ra nguyên cớ, trong lòng mơ hồ cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, nhưng lại không biết quỷ dị ở chỗ nào.
Thời điểm đám người chuẩn bị rời đi, dưới đất truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận