Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Tiên Thiên Nhất khí, Thải Dược Quy Đỉnh(1)

【VIP】 Tiên Thiên Nhất khí, Thải Dược Quy Đỉnh(1)
Thế giới Thủy Nhãn một mảnh đen tối. Vô số Đạo Binh khuân vác các loại vật liệu đi xuyên qua núi rừng. Toàn bộ thế giới quanh năm quanh quẩn ma vụ u ám. Ma khí nồng đậm hình thành các loại yêu thú.
Một con ma khí cự xà dài mười dặm xoay quanh ma vụ, thấy Lục Khiêm tới gần thì giương nanh múa vuốt tiến lên công kích, kết quả lại bị một đạo Nại Hà Thần quang đánh tan.
Bay tới Thủy Nhãn, dưới chân ngưng tụ cầu vàng Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều. Kim Kiều so với khi nhập môn thì ngưng tụ lâu hơn rất nhiều, có một chút cảm giác kim loại. Bên trên dính một chút Thần Ma Tinh Huyết, khí tức vạn cổ mênh mông phả vào mặt.
Diễm Trung Tiên đang ngủ say, Lục Khiêm đành phải tự mình bay về.
Tốc độ Kim Kiều rất nhanh. Cảnh sắc hai bên nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Suốt đường đi nội tâm hắn vẫn luôn nghi hoặc.
Căn cứ theo cách nói của mọi người ở Minh phủ, đạo tạng Tuyệt Học diễn biến dựa theo đặc điểm mỗi cá nhân. Phần lớn các tu sĩ tu luyện tuyệt học bị trùng lặp.
Đại Giải Thoát Luân là pháp thuật xuất hiện lần đầu. Theo lý sẽ không ai biết cái tiếp theo, nhưng cái tiếp theo là gì Thiên Hà chân nhân đều biết hết.
Điều này khiến Lục Khiêm cảm thấy rất kỳ quái.
Nghĩ nửa ngày cũng chẳng biết tại sao lại như thế, hắn âm thầm mở thêm một Tâm Nhãn. Thiên hạ này sẽ chẳng có chuyện có cơm trưa miễn phí đâu. Thêm một Tâm Nhãn cũng chẳng có hại gì.
Bên kia, Ngọc Sinh trưởng lão chật vật bay về Trảm Kiếp Bảo Uyển. Phương hướng là Kiếm Chủ phong. Kiếm Chủ phong nằm giữa sườn núi ẩn hiện trong mây mù.
“Ngọc Sinh cầu kiến Kiếm Chủ.”
Ngọc Sinh trưởng lão bay đến gần mây mù, trực tiếp ngừng lại. Đó không phải đám mây bình thường. Mà là vô số Kiếm Khí tinh mịn hình thành một biển Kiếm Khí. Đám mây bao trùm trăm dặm. Nhìn thì phong đạm vân khinh, nhưng một khi bùng nổ, uy lực thật không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù tu vi của Ngọc Sinh đã đến mức này, nhưng tiến vào tất sẽ có kết cục hồn phi phách tán.
Đám mây tách ra, tạo thành một con đường. Ngọc Sinh trưởng lão phi thân lao vào.
Trên đỉnh núi.
Lão nông mặt đầy nếp nhăn cuốn ống quần, cầm cuốc dọn sạch cỏ dại trên đất, thỉnh thoảng lại tưới nước cho Linh thảo.
Nhìn thấy bộ dáng Ngọc Sinh chật vật, Kiếm Chủ ngẩng đầu lên, cười hỏi: “Làm sao thế?”
“Ngài phải làm chủ cho ta, con ta bị người Minh phủ giết rồi.”
Ngọc Sinh vừa khóc vừa nói, bộ dạng thiếu phụ phong tình vạn chủng hoa lê đới vũ luôn khiến người khác thương tiếc. Kiếm Chủ lại không thèm nhìn, phảng phất nữ tử trước mặt còn chẳng quan trọng bằng hoa cỏ dưới chân.
“Đừng khóc, rốt cuộc là sao thế, sớm đã nói ngươi đừng làm chuyện xằng bậy, ngươi lại không nghe, coi như gặp báo ứng đi.”
Kiếm Chủ bỗng ném cuốc xuống, tức giận đánh ra một quyền vào không khí. Mấy năm nay nhìn an phận hơn chút, nhưng thực ra bất kỳ hành động nhỏ nhặt nào ông đều biết rõ.
“A Lê không sao chứ?”
Hiểu rõ tiền căn hậu quả, Kiếm Chủ ngược lại có chút lo lắng cho Khúc Tố Lê.
Lúc kế nhiệm Ti Thiên đài, Kiếm Chủ đã khuyên Khúc Tố Lê đừng tin vào bất cứ vận mệnh gì. Đừng lấy mấy chuyện chưa xảy ra mà xem đó là chân lý. Chuyện của Giang Minh trước đây không phải vì thế mà xảy ra sao.
“Nàng không sao, được Cửu Tiêu Đạo Minh Xích Âm đưa về rồi.”
Nhớ tới Xích Âm, trong lòng Ngọc Sinh vừa tức vừa hận, hận không thể giết người này. Không chỉ trước đó nhục nhã bà ta, khiến bà ta mất mặt trước tiểu bối. Nhưng quan trọng hơn là thấy chết không cứu.
Rõ ràng nàng ta cứu Khúc Tố Lê, vì sao không thuận tiện cứu hai nhi tử của bà ta? Rõ ràng cố ý thấy chết mà không cứu, quan báo tư thù. Ngọc Sinh cảm thấy, việc hai nhi tử của bà ta chết, Xích Âm phải chịu một nửa trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, Ngọc Sinh nhìn về phía Kiếm Chủ:
“Xích Âm vũ nhục Trảm Kiếp Bảo Uyển, gián tiếp hại chết nhi tử đáng thương của ta, Kiếm Chủ, lát nữa ngài dẫn ta tới Cửu Tiêu Đạo Minh đòi giải thích, ngài phải thay ta làm chủ.”
Kiếm Chủ không hề dao động, lạnh nhạt nói: “Đừng tìm tới cửa làm phiền, chuyện Minh phủ ta sẽ tự xử lý, về phía Thái U, ngươi đừng đi quấy rầy họ.”
“Lão chẳng qua chỉ là một Đông Quan nho nhỏ mà thôi, Kiếm Chủ……”
“Câm miệng, còn ngại đắc tội với người khác chưa đủ nhiều à?”
Kiếm Chủ đánh gãy lời Ngọc Sinh, sống lưng thẳng tắp, một cổ khí thế phóng thẳng lên trời. Đám mây Kiếm Khí điên cuồng kích động. Kiếm âm vang dội khắp không trung.
Giờ phút này, Ngọc Sinh mới nhớ ra người này không phải lão nông hòa ái dễ gần. Mấy lão nhân lớn tuổi đều biết Kiếm Chủ tức giận có bao nhiêu đáng sợ.
Đây là Hỗn Độn Hóa Sinh Kiếm Ý, Cửu Thanh Tiên Quang Hiếm Hoàn, là cao thủ Đan Kiếp đứng số một số hai ở thế giới này. Là Cửu Kiếp Đại Kiếm tiên dùng một chiêu Kiếm Quang Hàn ba ngàn dặm bêu đầu Ma Long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận