Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Di tích Cổ Đế

【VIP】 Di tích Cổ Đế
“Chờ đã, pháp trận này của ngươi có thể vừa đi vừa về không?”
Lục Khiêm bỗng nhiên nghĩ đến một điểm rất quan trọng. Đó chính là pháp trận này đến cùng có thể trở lại hay không, vừa rồi thời điểm hắn tới, cũng không trông thấy thuật thức trở về.
“Làm sao có thể, chỉ là đến đã rất không dễ dàng, chưa có trận pháp trở về.” Hi Chiếu nói.
Vấn đề đầu tiên chắc chắn là không đủ pháp lực, ai cũng không ngờ Lục Khiêm sẽ có nhiều pháp lực như vậy. Tiếp theo chính là độ khó rất cao, tăng thêm pháp thuật trở về, lại gia tăng trình độ phức tạp của pháp thuật. Còn nữa bọn họ lần này cũng không phải lén qua, mà là trở lại quê hương của mình, cùng lắm thì xây dựng một pháp trận mới ở bên kia.
Ba người nhanh chóng xuyên qua thông đạo, lần này thời gian truyền tống dài hơn lần truyền tống trước rất lâu, phảng phất không có cuối cùng, không bao giờ kết thúc.
Ầm!
Bạch quang chói mắt chiếu vào trên mặt, chiếu cho người không mở mắt ra được, đợi sau khi mắt hơi thích ứng, phía dưới xuất hiện một đại lục vô cùng to lớn.
Đây là thế giới Lục Khiêm chưa từng thấy, trời tròn đất vuông, đại địa rộng lớn vô ngần trôi nổi trong hư không vô ngần. Một cái lồng trong suốt bao lại đại địa này, ngăn cách sự vật ngoại lai, kín không kẽ hở. Trừ cái đó ra, trên bầu trời còn có mười mặt trời sáng chói, chiếu sáng đại địa phía dưới. Cả thế giới tràn đầy sức sống.
“Đây chính là cố hương Huỳnh Hoặc của ta.” Hi Chiếu hít sâu một hơi, hận không thể dung nhập vào mặt trời.
Đây là tổ địa của Chu Tước nhất tộc, chỉ có ở chỗ này, tu vi của gã mới có cơ hội tiến thêm một bước. Không ở nơi khác đợi cho tốt, làm sao tới nơi này chịu tội.
“Mười mặt trời này là gì?”
“Đây là hóa thân của thủ lĩnh Chu Tước thập tộc, Chu Tước Thánh Linh tổng cộng sinh hạ mười người con, mười người con đều có thần thông, sáng lập mười bộ tộc.”
Thế giới này ngoại trừ Chu Tước, còn có thất túc tức ( Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn) và các Nhân tộc cấp dưới khác. Còn có một bộ phận Kỳ Lân, Long tộc, Phượng Tộc cũng theo tới.
“A?” Hi Chiếu biến sắc: “Làm sao chân hỏa yếu đi nhiều như vậy, Tước tộc xảy ra chuyện sao?”
Hự!
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa sang trọng lướt qua không trung, dừng ở trước mặt ba người bọn họ. Một lão giả tóc đỏ xuống xe ngựa, trên người có xăm hình mặt trời, khí chất lộng lẫy.
“Ngài là?”
“Ta là Hi Chiếu, con trai thứ sáu của Hi Thần.”
“Hóa ra là Lục thiếu gia, lão nô là Hi Dân, bái kiến Lục thiếu gia, Lục thiếu gia những năm này đi đâu?" Hi Dân nói.
Hóa ra là thiếu chủ của Hi tộc, thảo nào phát tới tín hiệu có khi tức xa lạ.
“Nói rất dài dòng, năm đó Hi Thần và ngoại địch tác chiến, ta bị liên lụy, lưu lạc đến bên ngoài không gian. Đúng rồi, đã bao nhiêu năm trôi qua?”
Lão đầu nghĩ nửa ngày, nói: “Đại khái một vạn hai ngàn năm, thời gian thật dài.”
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ, sẽ xuất hiện tình huống này.” Hi Chiếu cảm thán một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Khiêm, nói: “Ngươi là về trước ngồi một chút, hay là tìm đạo lữ của ngươi?”
“Ta trở về với ngươi.”
Lục Khiêm hiện tại cũng không biết Xích Âm ở nơi nào, còn không bằng đi trước tìm hiểu tin tức một chút.
Mấy người đạp vào chiến xa mặt trời, đi đến một thánh địa thịnh vượng. Khắp nơi ở nơi này đều cho thấy sự giàu có của Hoa tộc, đình đài lầu các, rừng, núi, sông đều là những thứ hiếm có trên đời. Những người Hi tộc lui tới tinh khí thần tràn đầy, ngẩng đầu ưỡn ngực, thần sắc kiêu ngạo.
Ngoại trừ tộc nhân tóc đỏ, còn có Nhân tộc tóc đen và yêu loại Tinh Linh khác có hình thù kỳ quái, nhưng địa vị của những người này rõ ràng thấp hơn một chút so với người của Chu Tước nhất tộc, nhìn thấy tộc nhân Chu Tước tới, nhao nhao cúi đầu hành lễ.
Rất nhanh, hai người tới đại điện, một người mặc áo choàng đỏ, quần áo lộng lẫy quay lưng lại với đám người. Nghe được tiếng bước chân lui tới, nam tử xoay đầu lại, đây là một nam tử trung niên có dáng dấp giống Hi Chiếu đến mấy phần.
Người này chính là thủ lĩnh Hi Dương của Chu Tước Hi tộc.
“Tiểu Lục trở về rồi.” Hi Dương mỉm cười, dù cho vạn năm không gặp, hắn ta cũng không lộ ra cảm xúc rõ ràng.
“Ta trở về rồi.” Hi Chiếu có chút kích động, sau đó trấn định lại.
“Không tệ, Âm Dương cảnh, cùng cấp độ với lão phu, hiện tại nên gọi ngươi là đạo hữu rồi?” Hi Dương trêu ghẹo nói.
“Không dám.”
Giữa Âm Dương cảnh có khác biệt rất lớn, sự khác biệt này còn lớn hơn khoảng cách giữa phàm nhân và Đan Kiếp. Hi Dương ở cảnh giới này bắt đầu thử hấp thu luồng tiên khí thứ nhất, đạt được Vô Lậu Bất Hủ Tiên nhân chi nghiệp, gã còn cách cảnh giới này rất xa.
Hi Chiếu giới thiệu hai người Lục Khiêm với phụ thân.
“Ngồi đi, người đâu, dâng trà.”
Thị nữ bưng lên một chén kim trà tỏa ra ánh sáng lung linh, Lục Khiêm nhẹ nhàng nhấp một ngụm, một cảm giác nóng bỏng chảy khắp toàn thân, pháp lực đều tăng trưởng không ít.
Thủ lĩnh Hi Dương nhìn hơi kinh ngạc, cười nói: “Xem ra vị đạo hữu Nhân tộc này của ngươi tư chất không tệ, thế mà chịu đựng được dược lực của Cửu Dương Kim Diệp.”
“Đương nhiên, nếu không phải nhờ Phong Đô đạo hữu, ta còn không chắc chắn có thể về nhà.” Hi Chiếu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, ta mới vừa ở ngoại giới nhìn thấy chân hỏa yếu đi rất nhiều, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai, lại có hai lãnh tụ đại tộc tuyên bố trường tịch, hai mặt trời vô chủ, lực lượng chân hỏa tự nhiên yếu đi chút.”
Cái gọi là trường tịch, chính là tử quan, hoặc là nói ngủ đông.
Lướt qua đề tài này, Lục Khiêm cũng hỏi tin tức của Xích Âm.
Hi Dương suy nghĩ một lát, nói: “Lão phu cũng không biết rõ, nhưng làm phiền một tu sĩ Âm Dương vượt giới vớt người, nhất định là thiên kiêu của thập tộc. Các ngươi lần này tới thật vừa lúc, di tích Cổ Đế ba trăm năm mở một lần ba ngày sau sẽ mở ra, lần thịnh hội này tụ tập thiên kiêu thập tộc, có lẽ có người ngươi muốn tìm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận