Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thủy Tinh pháp y, lao nguyệt truyền thuyết(2)

【VIP】 Thủy Tinh pháp y, lao nguyệt truyền thuyết(2)
Sáu tên nam tử toàn thân là bùn bảo vệ một thân ảnh yêu kiều. Phía sau là mấy trăm tên kỵ sĩ cưỡi hắc mã, tướng quân cầm đầu mang theo mặt nạ, đằng đằng sát khí. Binh sĩ từ bốn phương tám hướng vây quanh đám người.
“Giết!”
Tướng quân không nói hai lời, chỉ trường thương vào người ở giữa.
Xoạt!
Binh sĩ nhao nhao lấy ra Ngưu Cân cung, mũi tên rơi xuống như mưa.
“Hừ! Các huynh đệ, liều mạng đi.”
Đại hán cụt tay ăn vào một viên đan dược màu huyết hồng.
Rắc rắc, một tiếng đậu vỡ vang lên, thân hình tráng hán cao lên mấy vòng.
Thời điểm mũi tên rơi xuống, nội lực màu trắng xuyên qua thân thể mà ra, hình thành lồng khí.
Phanh phanh!
Ngàn vạn mũi tên rơi xuống phía trên lồng khí, bị bắn ngược trở về, giết chết không ít người.
Mấy tên tráng hán khác cũng đều như thế. Nội lực ngoại phóng, từng đạo chưởng lực đánh ra, dù cách xa mười trượng cũng có thể giết người.
Thậm chí phun ra một ngụm nhiệt khí, cũng làm nổ nát đầu binh sĩ trong phạm vi mười bước.
Chưởng lực hoặc hiện lên hỏa diễm, hoặc là băng sương, mấy trăm tên bộ binh hạng nặng được vũ trang đầy đủ, vậy mà không tiến đến gần được.
Tình cảnh này giống như tiên nhân thi pháp.
Thế nhưng biểu hiện càng cương mãnh, sắc mặt những người này càng trắng bệch, rõ ràng không chèo chống được bao lâu nữa.
“Chơi chán chưa?”
Bỗng nhiên tướng quân đeo mặt nạ vàng lên tiếng, giọng nói như thiết kích, vô cùng chói tai.
Vừa dứt lời, tướng quân đeo mặt nạ vàng bắt đầu lơ lửng lên, thời điểm nước mưa tiếp cận phạm vi ba thước quanh thân hắn, đều tự động bắn ra, giống như đụng vào một bức tường khí vô hình.
“Võ Thánh!”
Con ngươi nam tử cụt tay co rụt lại, sau đó cắn răng một cái, quay đầu nhìn về phía thân ảnh yêu kiều.
“Tiểu thư, người chạy trước đi!”
“Không. . .”
Thân ảnh yêu kiều mặc một thân áo choàng, không thấy rõ khuôn mặt, thế nhưng từ thái độ người xung quanh đến xem, đó là người cực kỳ quan trọng.
“Đi mau, hi vọng tộc ta đều ở trên người tiểu thư. Nhanh!”
Nam tử cụt tay trợn mắt hét lớn, bất chấp lễ phép.
Nữ tử nghe được câu này, hung hăng cắn răng, quay người thoát đi. Nam tử cụt tay nhìn qua thân ảnh tướng quân, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc:
“Thiên Sách thượng tướng đúng không? Hôm nay ở lại nơi này đi!”
Võ Thánh là cường giả có thể ngự không phi hành, thả ra nội khí giết người bên ngoài ngàn bước. Lâm quốc có tổng cộng ba tên Võ Thánh, vị Thiên Sách thượng tướng này là một tên trong đó.
Nam tử vừa dứt lời, liền cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết vào lòng bàn tay, vẽ một vòng trên đầu.
Ánh trăng màu bạc chiếu lên trên mặt, tiên huyết hấp thu ánh trăng, lóe lên chút hồng quang.
“Hống! !”
Nam tử rống to một tiếng.
Làn da trở nên đen như mực, mọc ra mủ nhọt u lục, con mắt nâng lên, tựa như một con Thiềm Thừ.
Oanh!
Nam tử cụt tay đạp hai chân xuống đất, mặt đất vỡ ra, loạn thạch bắn tung tóe. Bộc phát ra lực lượng cường đại, phóng tới đám người.
Những nam tử khác ở sau lưng cũng như thế.
“Đây chính là Nguyệt Tinh trong truyền thuyết sao?”
Dưới mặt nạ vàng kim, con ngươi đen như mực hiện lên một tia hứng thú.
Nguyệt Tinh nhảy lên cao mười trượng, hàm răng sắc nhọn, đầu lưỡi dài năm mét, bắn ra như tiễn.
Tốc độ kia nhanh tới mức mắt người bình thường khó mà nắm bắt được. Hơn nữa còn có một đạo khí tiễn màu u lục từ hai mũi phun ra. Khí độc theo khe hở trên khôi giáp binh sĩ tiến vào.
“A a!”
Binh sĩ kêu thảm hóa thành một bãi máu sền sệt. Tướng quân đeo mặt nạ vàng gặp nguy không loạn, đẩy ra một chưởng.
Oanh!
Nội lực hơi nén, sóng khí trong suốt thổi tan độc khí màu u lục. Cùng lúc đó, Thiên Sách thượng tướng hơi lật bàn tay, nắm vào hư không một cái.
Giọt nước đầy trời dừng lại, giống như thời gian bị ngưng đọng. Toàn thân Thiên Sách tướng quân phát ra quang mang xanh thẳm, cả người giống như Thần Linh.
Tiếp theo là một cỗ hàn ý tràn ra, giọt nước hội tụ thành vô số băng lăng.
Soạt!
Băng lăng bắn ra, vạn tiễn xuyên tâm. Trên thân mấy người xuất hiện vô số huyết động, băng lăng đông cứng huyết dịch, khiến nó không chảy ra.
Bịch bịch. . .
Nam tử cụt tay mang theo vẻ không cam lòng ngã xuống đất mà chết.
Thiên Sách thượng tướng gọn gàng giải quyết đám người, vẻ mặt binh sĩ xung quanh nhìn về phía hắn giống như thần linh.
Mà lúc này, nữ tử đã chạy ra bên ngoài mấy dặm.
Dáng vẻ thon gầy nhìn như mềm yếu vô lực, nhưng trên thực tế một thân nội tình không tệ.
“Chạy được sao?”
Thiên Sách thượng tướng phát ra nội lực, một bước mười trượng, đạp trên băng lăng. Không đến mười hơi thở, đã kéo gần khoảng cách đến nữ tử còn không đến ngàn bước.
“Xuống!”
Thiên Sách thượng tướng đánh ra một chưởng.
Nội lực tuôn ra, áo bào phần phật. Chưởng lực trong suốt trực tiếp vượt qua ngàn bước, đánh lên trên người nữ tử.
Nữ tử hừ nhẹ một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết, ngã xuống đất. Áo choàng rơi ra, để lộ một tấm dung nhan câu hồn đoạt phách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận