Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Phi thăng thượng giới, Nguyên Thần chi chiến(3)

【VIP】 Phi thăng thượng giới, Nguyên Thần chi chiến(3)
Điều này còn chưa kết thúc, hai người liên tục so chiêu ba lần. Mỗi một lần so chiêu phát ra lực lượng cũng ảnh hưởng đến hàng ngàn dặm xung quanh.
Lục Khiêm khởi động Đỗng Sát Thần Nhãn, trong lòng chấn kinh vạn phần. Hai người này giao thủ giống như là hai thế giới va chạm. Lĩnh vực màu xám của Huyền Lão Hắc Đế cùng lĩnh vực đỏ thẫm của tượng thần. Nhất cử nhất động, đều mang theo lực lượng của thiên địa. Bọn hắn không phải một người chiến đấu, mà là cuốn theo lực lượng của thiên địa, cho nên lực phá hoại mới mạnh mẽ như thế. Chẳng trách Nguyên Thần được người đời gọi là Tinh Quân. bọn họ thích hợp chiến đấu ở bên ngoài tinh thần, may mà thế giới trung tâm đủ lớn, nếu không căn bản không thể chịu được cuộc giao chiến của bọn họ. Nếu là đổi thành Thái Ảm vực, chỉ sợ mấy lần đánh này đều có thể đánh ra ngày tận thế.
Trận chiến vẫn đang diễn ra, Đốc vương vừa chạy vừa chống đỡ, đối mặt với sự tức giận của Huyền Lão Hắc Đế, lão cũng chỉ có thể nhượng bộ ba phần.
“Có phải có cảm giác rất rung động không, đây chính là sức mạnh của Nguyên Thần lĩnh vực.”
Sau lưng Lục Khiêm chuyển đến một giọng nói như chuông như bạc. Quay đầu lại nhìn, sau lưng chẳng biết từ lúc nào có một nữ tử xinh đẹp xuất hiện, trong đôi mắt đỏ như máu phản chiếu thân ảnh của Lục Khiêm.
“Hoá ra là Tây Đẩu quân.” Lục Khiêm chắp tay thăm hỏi: “Đây là lần đầu tiên tại hạ nhìn thấy cao thủ Nguyên Thần đối chiến, thật sự rất kinh ngạc.”
Đông đảo cao thủ không hẹn mà cùng lựa chọn quan sát. Loại cấp bậc chiến đấu này, căn bản không thể chọc vào được, chỉ riêng lĩnh vực đụng nhau đã đủ để cho bọn hắn uống một bầu.
“Đó là đương nhiên, Nguyên Thần mượn sức mạnh của thiên địa, nếu không bọn họ làm sao có thể chiến đấu trong hư không vô biên.” Huyết Phù Đồ cười nói.
Hư không vô ngần động một tí là lấy vạn dặm tính toán. Mà hư không không có thứ gì, ngay cả Thiên Địa tinh khí cũng không có. Cao thủ bình thường đi lên phía trên đơn giản là muốn tìm chết, sử dụng hết pháp luật rốt cuộc không có cách nào khôi phục, không khác gì phàm nhân.
Mà cao thủ Nguyên Thần có thể mở ra lĩnh vực. Rút ra Thiên Địa tinh khí bên trong hư không mênh mông để khôi phục. 
“Thì ra là thế.” Lục Khiêm gật đầu, hai người câu được câu không bắt đầu nói chuyện phiếm.
Âm Cảnh thiên cung chỉ có một Nguyên Thần đỉnh phong là Huyền Lão Hắc Đế. Năm Đẩu còn lại đều là Lôi Kiếp hoặc Lôi Kiếp đỉnh phong, người có hi vọng duy nhất bước vào Nguyên Thần chỉ có Đông Đẩu quân.
“Ngươi cũng không cần phải coi thường bản thân, nghe Yêu Nguyệt nói về sự tích của ngươi, trưởng thành đến hiện tại là thật không dễ dàng." Huyết Phù Đồ phong tình vạn chủng cười một tiếng.
Tu La nhất tộc tàn nhẫn xảo trá, nàng đã sớm nhìn ra Yêu Nguyệt là một nữ tử mưu cầu danh lợi quyền thế, đồng thời rất trung thành. Loại tài nữ này rất là hiếm thấy. Làm thị nữ của hắn, còn không bằng góp một phần lực cho Tây Đẩu cung, còn có thể quản lý quyền lực.
Trong thời gian mọi người tiến vào Đại Minh Hương, Huyết Phù Đồ đặc biệt căn dặn thủ hạ, dùng thủ đoạn cưỡng bức và dụ dỗ để hạ gục tỷ muội Yêu Nguyệt Tập Nguyệt. Một bên là làm nô tài cho người khác, một bên là tự mình làm chủ, tiền đồ còn rộng lớn hơn. Với tính cách của Yêu Nguyệt, biết rõ nên lựa chọn như thế nào.
Nghe được lời này của Huyết Phù Đồ, Lục Khiêm ra vẻ kinh ngạc, vẻ kinh ngạc lóe lên một cái rồi biến mất, cười khổ nói: "Thụ giáo."
Xem ra Yêu Nguyệt đã tiến vào tầm ngắm của đối phương rồi. Huyết Phù Đồ như thế nào cũng không ngờ đến, cái gọi là cấm chế chỉ là ngụy trang, Âm thần của Yêu Nguyệt phụ thuộc vào Hoàng Tuyền Đế Long. Nếu như không phải tu sĩ tinh thông tâm thần, thật sự sẽ không phát hiện ra được huyền bí trong đó.
Ầm!
Hai người mỗi người mang trong lòng ý nghĩ xấu xa trao đổi với nhau. Trận chiến bên kia cuối cùng cũng đến hồi kết. Đốc vương lấy ra một thứ giống như thánh chỉ. Ném vào hư không. Thánh chỉ vàng óng ánh bay phấp phới, che khuất bầu trời. Trong đó duỗi ra một cái cự thủ bằng vàng ròng. Bàn tay vàng ròng che khuất bầu trời, đằng sau còn có một thân thể càng to lớn. Chỉ là một bàn tay đã to bằng thân thể của Huyền Lão Hắc Đế.
Ầm!
Cự thủ áp xuống. Khí tức vô hình ép mặt đất xuống ba trượng, mặt bàn tay cũng có khí lưu màu trắng.
 “Câu Ly thần vương?” Huyền Lão Hắc Đế biến sắc. Thu hồi Trường Nhạc cung, thân hình lui nhanh.
Ầm!
Cự thủ thất bại, tạo ra hố sâu trong bán kính ngàn dặm. Theo thời gian trôi qua, nước mưa hội tụ, lại biến thành hải dương. Một trận chiến này đã làm vô số sinh linh bị giết và bị thương, nhưng không có ai để ý đến những thứ này. Một kích không trúng, Đốc vương bỏ chạy thật xa, không dám ở lại. Nếu lại kéo dài, có trời mới biết bọn họ lại muốn sử dụng thủ đoạn gì.
Huyền Lão Hắc Đế mặt trầm như nước, nhìn bóng lưng Đốc vương rời đi, nghiến răng nghiến lợi: “Điều tra nghiêm ngặt!”
Bộ dạng xuân phong đắc ý của Đốc vương này chắc hẳn mò được không ít chỗ tốt. Cái này là trăm năm tích lũy của Đại Minh Hương. Bọn họ kiếm một chén canh, những người khác liền ít đi một chút, may mắn bọn họ không tìm được thi thể của Bạch Diện Âm Quân. Huyền Lão Hắc Đế mắt sáng như đuốc, liếc nhìn đám người, sát ý lạnh lẽo.
“Ai tiết lộ tin tức?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều có chút hoài nghi. Thậm chí cũng có người đứng ra, chuẩn bị ngáng chân đối thủ.
“Chậm đã! Các ngươi về trước đi, bản tọa sẽ tìm từng người các ngươi, ai cũng không chạy được!” Huyền Lão Hắc Đế cười lạnh một tiếng. Đội ngũ thật sự là càng ngày càng không tốt.
Âm Cảnh thiên cung và vương triều Câu Ly là tử địch. Nội tình của cả hai không phân cao thấp, những năm này Câu Ly thần vương đột phá Động Chân, thế cục bắt đầu đổ dồn về phía Câu Ly bên kia. Lúc này có người không thể đứng yên. 
Nhìn thấy ánh mắt của Huyền Lão Hắc Đế, trong lòng mọi người run rẩy. Có mấy người già nhớ tới Hắc Đế thất thường, hung ác bạo ngược năm đó. Những năm này Hắc Đế dốc lòng tu hành, sự sắc sảo biến mất. Bây giờ lão hổ thức tỉnh, mở mắt giết người.
Hắc Đế cũng không phải người thích giảng đạo lý, gã theo đuổi tôn chỉ thà giết nhầm chứ không bỏ sót, chỉ cần có hoài nghi với ngươi, vậy thì sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Đám người mang tâm tình thấp thỏm trở về. Chỉ để lại một mình Huyền Lão Hắc Đế. Thân ảnh đỉnh thiên lập địa này, giờ phút này lại có vẻ hơi tiêu điều.
Lục Khiêm trở lại Phong Đô sơn. Phong Đô sơn lạnh và trong xanh. Lục Khiêm suy nghĩ trong lòng về công pháp mà Đại Từ Tôn để lại. Cho đến bây giờ, trong lòng có một bí ẩn vẫn chưa có lời giải. Đến cùng là ai làm Đại Từ Tôn rơi vào tình cảnh như vậy. Lại là cái gì đã làm Đại Từ Tôn trốn đi, mà không liên hệ với Hoàng Tuyền.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận