Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Vạn Năm Âm Phong động (2)

【VIP】 Vạn Năm Âm Phong động (2)
Sở dĩ Họa Bì Trủng và Thang Sơn nhằm vào hai người, nguyên nhân chính là do Già Lam đã cầm đi chìa khoá.
“Rất tốt, ta ngược lại muốn nhìn xem là thật hay không.”
Lục Khiêm thu hồi phù lục, mang theo Già Lam biến mất tại chỗ. Nếu như tin tức là thật, như vậy ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý lên phù lục. Hai người một đường bay đi, bay ra khoảng hơn năm trăm dặm.
“Chính là phía dưới.”
Già Lam chỉ xuống dưới núi nói. Hai người hạ xuống dưới núi, xung quanh là dãy núi bao quanh, ở giữa có một cái hồ nước màu đen. Nước hồ màu đen, âm trầm rét lạnh. Cũng không phải là nước xuất hiện vấn đề, mà là nước hồ quá sâu, nên có vẻ hơi biến thành màu đen.
“Ngươi đi về trước đi, miễn cho có người giở trò.”
Xoạt!
Lục Khiêm đi xuống nước, lặn ba khoảng trăm trượng, mới nhìn thấy tình huống phía dưới đáy.
Phía dưới có một cái cửa động đen như mực, thỉnh thoảng bắn ra một đạo thanh phong.
Dòng nước lập tức bị thanh phong đông cứng. Trong nháy mắt Lục Khiêm nhìn về phía vật này, lập tức cảm giác được một cỗ thuần âm chi khí đánh tới.
Cỗ năng lượng này rất thuần túy, so với âm khí trên người Thải Vi càng thuần túy hơn nhiều.
Soạt!
Lục Khiêm tiến vào trong sơn động. Nội bộ sơn động có vô số bóng người, nhìn kỹ lại, thì thấy những bóng người này là Tinh Linh do âm phong hình thành.
Tóc xanh, mặt xanh, mắt xanh.
Những người này nhìn thấy Lục Khiêm xuất hiện lập tức gầm thét vọt lên.
Cạch!
Hai tay Lục Khiêm nâng một cái hộp kiếm đẹp đẽ lên.
Nhẹ nhàng mở hộp, vô số kiếm khí bay ra.
Giết chết những binh lính âm phong này thành âm phong thuần túy nhất.
Phàm là nơi có địa thế, điều kiện tốt sẽ không tránh được có đồ vật bảo vệ.
Nếu muốn ở lại trong sơn động hấp thụ âm khí, ít nhất cũng phải có được năng lực chống lại âm phong.
Lục Khiêm đi sâu vào trong sơn động tới nơi mà Già Lam nói tới.
Trước mắt chỉ là vách động bình thường không có gì xa lạ, xung quanh cũng không còn thứ gì khác. Lục Khiêm lấy ra phù lục màu vàng đất.
Răng rắc!
Vách động vỡ ra, vết nứt đen nhánh dài hẹp như ánh mắt ma vật. Hắc khí vô cùng vô tận từ đó toát ra.
“Đây là, Hoàng Tuyền ma khí?”
Lục Khiêm kinh ngạc nói.
Không ngờ hắn lại phát hiện Hoàng Tuyền ma khí ở nơi này.
Tiếp theo mi tâm xuất hiện con mắt thứ ba. Một đạo kim quang bắn vào.
Lục Khiêm nhìn càng thêm rõ ràng, bên trong là một cái thế giới âm trầm đen như mực.
Thành phần chủ yếu của hắc khí là Hoàng Tuyền ma khí, cùng một loại yêu khí.
Đồng thời còn có một loại mùi vị thi thể hủ hóa, vô cùng hôi thối khó ngửi.
Lục Khiêm suy nghĩ, chợt bay vào.
Soạt!
Trong nháy mắt đi vào, một đạo kình phong đánh tới. Đập vào mi mắt là một cái nhục thể trắng xoá. Đây là một con Thư Trùng to lớn mập mạp.
Nhìn gần giống như một tòa núi nhỏ, dài vài chục trượng. Nó bò trên mặt đất, vang lên thanh âm làn da ma sát. Giác hút đen như mực phun ra dịch nhờn màu xanh lá, cắn xuống đầu Lục Khiêm, đồng thời truyền đến một cỗ mùi hôi thối.
Lục Khiêm không nhúc nhích.
Trong nháy mắt Thư Trùng cắn xuống, kiếm hạp mở một khe hở nhỏ.
Kim quang chiếu sáng xung quanh, một cái bát giác linh lung Kiếm Hoàn mang theo lôi ý cuồn cuộn, xuyên qua đầu Thư Trùng.
Ngay cả huyết dịch cũng không có phun ra ngoài, đảo mắt một cái Thư Trùng liền biến thành xác chết cháy.
Sưu sưu. . .
Liên tục có thanh âm sinh vật bò ra vang lên. Lục Khiêm ngẩng đầu, trước mắt là vô số Thư Trùng trắng như tuyết, cũng không biết chúng xuất hiện từ nơi nào.
Nhìn thấy đám sinh vật này xông tới, đỉnh đầu Lục Khiêm lơ lửng một cánh cửa lớn màu vàng óng.
Trong cửa tuôn ra vô số Giác Ma da đỏ.
Đây là Phệ Tâm Ma, ma vật do Thiên Ma Chân Lục ngưng tụ ra, chính là họ hàng Thiên Ma.
Nói đến Quang Minh Lưu Ly Tâm cũng vô dụng lâu rồi, ở trong hoàn cảnh này, Quang Minh Lưu Ly Tâm rất có công hiệu trấn định tâm thần.
Phệ Tâm Ma phun khói độc, chém giết cùng đám Thư Trùng.
Mặc dù hình thể nhỏ, nhưng hơn ở tứ chi linh hoạt. Một khi bắt được cơ hội, sẽ lập tức nhào tới, chui vào trong cơ thể Thư Trùng, chỉ chốc lát sau đã mang theo cả người là máu chui ra ngoài. Số lượng Thư Trùng rất nhiều, lít nha lít nhít, vô cùng vô tận.
Đương nhiên, Lục Khiêm còn có chuẩn bị ở sau.
Nguyệt Hoa Chân Lục phát ra ánh sáng, một con Kim Thiềm cao hai mươi trượng bỗng nhiên xuất hiện.
Kim Thiềm nhìn thấy Thư Trùng xung quanh, đầu tiên là vui mừng, sau đó lộ ra một tia chán ghét.
“Không muốn ăn thì thôi, giết bọn chúng là được.”
Lục Khiêm vỗ vỗ đầu Kim Thiềm.
Xoạt!
Ầm!
Một vầng trăng tròn hiển hiện. Ánh trăng rơi xuống, hình thể Kim Thiềm lại lớn lên mấy lần.
Kim Thiềm xông vào trong bầy trùng, đại sát bốn phương. Bên người Lục Khiêm lại lóe lên hai đạo quang mang một trắng một đen. Quang mang biến mất, hai nữ tử xinh đẹp đứng bên người hắn.
“Các ngươi cầm lấy Vạn Long Ngọc Tỷ, phụ trách đối phó những quái vật này.”
Lục Khiêm đưa Vạn Long Ngọc Tỷ cho hai tỷ muội. Hai người hợp thể biến thành Tu La. Điều khiển hàng trăm hàng ngàn đầu Giao Long, tiến công đám Thư Trùng. Lần này hoàn toàn là giết chóc thiên về một bên.
Lục Khiêm ở dưới sự bảo vệ của mọi người, đi vào chỗ sâu trong hang động.
Càng đi vào bên trong, hình thể Thư Trùng càng lớn. Mà hắc khí cũng càng nồng đậm, chỉ hô hấp một ngụm, liền có loại thần thanh khí sảng, cảm giác thân thể thư thái.
Vết nứt của Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều cũng được chữa trị không ít.
Nếu ở lại bên trong, không đến hai tháng, có lẽ có thể khôi phục tu vi đỉnh phong.
Lúc này, phía trước xuất hiện một đạo hắc ảnh. Lục Khiêm tập trung nhìn vào.
Trước kia còn tưởng rằng là một tòa đại sơn, nhưng khi nhìn kỹ lại, lại là một cái thi thể to lớn.
Trên thi thể có vô số Thư Trùng nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận