Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trùng luyện Địa Ngục Trường Xà Thiết Cẩu

【VIP】 Trùng luyện Địa Ngục Trường Xà Thiết Cẩu
Đại thụ cao lớn, bóng cây che lấp mặt trời.
Dường như xung quanh đám người là một khu rừng rậm nguyên thủy.
Thân cây hiện lên màu nâu xám, cây cối thẳng tắp bóng loáng, chỉ có đỉnh chóp mọc ra nhánh cây, lá cây giống như từng cây kim, lóe ra quang mang giống như kim loại.
Những đại thụ này rất cao, lùn nhất cũng có ngàn mét trở lên.
Lục Khiêm hít sâu một hơi, khí tức âm lãnh từ chóp mũi tràn vào trong cơ thể.
“Cẩn thận một chút!”
Lục Khiêm nhắc nhở.
Thiên địa tinh khí nơi này rất nồng đậm, mang ý nghĩa rất có thể sẽ có cao thủ.
Bầu trời không có tinh quang, âm khí nồng đậm, có lẽ là một tiểu thế giới bị phong bế.
Ầm ầm!
Nhắc tới cũng trùng hợp, Lục Khiêm vừa dứt lời, cả vùng chấn động lên, âm phong gào thét, không trung quanh quẩn thanh âm kêu khóc giống người trước khi chết, làm cho lông tóc người ta dựng đứng.
Trong nháy mắt bầu trời trở nên trắng như tuyết.
Đám người vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy không trung lơ lửng vô số Khổng Minh đăng màu trắng.
Bạch quang chính là phát ra từ đây, số lượng Khổng Minh đăng lên tới hàng vạn cái, trong nháy mắt biến cái thế giới này thành ban ngày.
“Không tốt!”
Theo quang mang chiếu xuống chính là một cỗ lực lượng cường đại.
Loại lực lượng này trực tiếp công kích thần hồn, chỉ nhìn một chút liền đau đầu muốn nứt.
Linh hồn đau đớn như bị cắt chém.
Loại cảm giác này giống như là. . .
“Nguyên Thần lĩnh vực?”
Con ngươi Lục Khiêm co rụt lại, sau đó nói với mọi người:
“Trước rút lui đã!”
Không nghĩ tới tiến vào trong lĩnh vực người ta. Đáng tiếc lúc nhận ra đã trễ, dù tốc độ của bọn hắn có nhanh cũng không nhanh bằng tốc độ ánh sáng.
Bạch quang chiếu rọi xuống, đám người nửa bước cũng khó đi. Thần hồn giống như đặt trong hỏa diễm, không ngừng bị thiêu đốt.
“Hai người các ngươi ngăn cản!”
Lục Khiêm nhìn Thiên Hà và Thông U.
“Cái gì?”
Không đợi Thiên Hà kịp phản ứng, lão đã phát hiện ra thân thể của mình không tự chủ được bay đi, sau đó hóa thân thành nguyên hình, ngăn ở trước mặt mọi người.
Thông U hóa thành U Minh Thiên Xà, thân thể cao lớn che khuất bầu trời, ngăn chặn ánh sáng màu trắng không ngừng rơi xuống.
Lục Khiêm, Giang Minh, Đệ Nhất Vô Lượng phía dưới lập tức cảm thấy thần hồn nhẹ nhõm, loại cảm giác thiêu đốt mãnh liệt kia biến mất không thấy.
“A!”
Lục Khiêm thì vui vẻ, còn hai người lại phải thừa nhận toàn bộ thống khổ, nhưng bọn hắn không thể quyết định, bởi vì Lục Khiêm khống chế thân thể của bọn hắn.
“A! ! Lục Khiêm ngươi chết không yên lành! Không giữ chữ tín!”
Dòng sông phía trên bầu trời, biến hóa ra hình dạng Thiên Hà.
Gương mặt thống khổ này giống như là ngọn nến cháy không ngừng hòa tan.
“Lão phu chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!”
Thông U nghiến răng nghiến lợi.
Lân phiến không ngừng tróc ra, huyết nhục nát rữa. Bọn hắn muốn chạy trốn, thân thể lại bị khống chế.
“Hóa ra ở đây!”
Bốn phương truyền đến một tiếng cười lạnh, tiếp theo là uy áp vô biên.
Ầm ầm!
Không đến một giây, hai người Thiên Hà đã hồn phi phách tán.
Thi thể từ trên bầu trời rơi xuống. Thế nhưng cũng tranh thủ được chút thời gian quý giá cho đám người Lục Khiêm.
“Đi! !”
Lục Khiêm quyết định bước vào pháp trận thật nhanh. Trước khi đợt công kích thứ hai tiến đến, truyền tống đến Bắc Âm Phong Đô Sơn.
Ầm ầm!
Pháp thuật của tồn tại trong nơi sâu xa rơi vào khoảng không, phát ra một một tiếng rống phẫn nộ. Không ngờ trong đạo tràng của hắn lại có một đám côn trùng ngoại lai.
Tiếp theo, ánh sáng chiếu rọi mỗi một ngóc ngách trong địa phương đen trắng này, đáng tiếc không phát hiện cái gì.
Một bên khác, đám người Lục Khiêm xuất hiện. Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hủy đi trận pháp, phòng ngừa tồn tại thần bí kia thông qua quang cầu tiến đến.
“Nguy hiểm thật. . .”
Lúc này nội tâm Lục Khiêm mới thả lỏng một hơi.
Quả thật tìm kiếm Tinh Thần tràn đầy nguy cơ. Căn bản không biết địa phương đến có bao nhiêu nguy hiểm, vận khí của bọn hắn vẫn còn may, nghe nói có vài môn phái vừa ra liền bị diệt sạch.
“Hô, đây chính là lực lượng của cao thủ Nguyên Thần sao, khó có thể tin được.”
Giang Minh cảm thán, không thể tin được vừa rồi mình vẫn còn sống, loại cảm giác vô lực kia thật là kinh khủng. Trước mặt loại áp lực cường đại kia, một thân bản lĩnh này không khác gì con kiến.
“Đúng vậy, có lẽ tu vi người này so không bằng được Huyền Lão Hắc Đế, nhưng cũng là Nguyên Thần uy tín lâu năm.”
Lục Khiêm suy tư một phen.
Có lẽ những Khổng Minh đăng vừa rồi là lĩnh vực của cao thủ thần bí kia.
“Hủy xong chưa?”
Lục Khiêm nhìn Đệ Nhất Vô Lượng đang luống cuống tay chân ở một bên.
“Cơ bản xong rồi, lần này lỗ lớn.”
Đệ Nhất Vô Lượng thở dài nói.
Pháp trận vừa mở ra liền không cách nào đóng lại, nếu như cưỡng ép dỡ bỏ, kết cấu bên trong sẽ bị phá hư, năng lượng Tinh Thần Ngọc Tiết mất đi cũng sẽ không bù lại.
Nói cách, khác chuyến này không chỉ không mò được cái gì, ngược lại còn tổn thất một trăm triệu.
“Không sao.”
Lục Khiêm nhìn thi thể ở một bên, theo thứ tự là Thiên Hà và Thông U.
“Ha ha, vận khí hai gia hỏa này không tốt.”
Giang Minh cười tà một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận