Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Nguyệt Thỏ tạc nguyệt, Lâm quốc sơn thành(1)

【VIP】 Nguyệt Thỏ tạc nguyệt, Lâm quốc sơn thành(1)
Có lẽ Nguyệt Tinh nhất tộc chia làm hai loại. Huyết mạch Nguyệt Thỏ là dòng chính, huyết mạch Thiềm Thừ là chi nhánh thủ hộ.
Tất cả chuyện này đều có quan hệ với mặt trăng. Lục Khiêm càng cảm thấy hứng thú đối với chiếc giếng cổ trong truyền thuyết của Nguyệt Tinh nhất tộc kia. Có lẽ có quan hệ lớn tới Tạc Nguyệt Nhân trong truyền thuyết.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm liền bấm ấn quyết, lẩm bẩm nói:
“Tiểu Lục Nhâm trung nhật nguyệt hành, thượng định cung lai phân minh. . .”
Kết quả thôi diễn biểu hiện, phía trước là một mảnh sương mù, cát hung khó mà phân rõ.
Theo kinh nghiệm của Lục Khiêm, khi loại quái tượng này xuất hiện, hoặc là phía trước có cường địch, hoặc là có trọng bảo không thể nắm lấy.
Hắn cảm thấy hai chuyện này có khả năng lớn hơn một chút.
Năm sáu canh giờ sau, Tuyết Nguyệt ung dung tỉnh lại, nàng nhìn quần áo trên người, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Thần Ý Võng Lạc một mực khống chế tinh thần nàng.
Chỉ cần tâm niệm hơi động, tất cả ký ức và ý thức của người này sẽ trở nên trống rỗng. Nhưng Lục Khiêm lười nhác làm những chuyện như này.
Một người sống sờ sờ, ít nhất phải có tư tưởng và cảm xúc của mình. Nếu không sẽ như con rối, không có bao nhiêu thú vị.
Rất nhanh, mọi người đã đi tới tòa thành trì thứ nhất của Lâm quốc. Quốc gia này nằm ở vị trí rừng sâu núi thẳm, phần lớn thành trì đều xây dựng dựa lưng vào núi. Toà thành trì to lớn trước mắt này cũng được xây dựng ở trên núi, cao thấp xen vào nhau.
“Lâm quốc cũng thuộc về Cửu Tiêu Đạo Minh, ngươi biết gì về quốc gia này?”
Lục Khiêm nhìn về phía Hổ Bí lang tướng. Hổ Bí lang tướng cẩn thận suy nghĩ một phen, nói:
“Thuộc hạ biết không nhiều, quốc gia này không có bao nhiêu tài nguyên tu hành, hình như có mấy võ giả tương đối lợi hại, đúng rồi, nghe nói có ba đến năm cung phụng Luyện Khí.”
Khoảng cách giữa tiên phàm trong cái thế giới này vẫn tương đối lớn. Địa phương không có tài nguyên, cho dù là quan lại quyền quý, cuối cùng cả đời cũng không thể nhìn thấy tu sĩ chân chính. Cho dù tìm được mấy cái, thì phần lớn cũng chỉ biết một hai trò ảo thuật.
Một số ít Luyện Khí tự biết tiền đồ vô vọng, dứt khoát tìm địa phương phú quý dưỡng lão.
Dưỡng Thần gần như sẽ không tham dự vào sự tình phàm tục, không làm bạn cùng phàm nhân.
Đừng nhìn Lục Khiêm giết Dưỡng Thần giống như giết gà. Nhưng nói như thế nào Dưỡng Thần cũng là cao thủ một phương, đủ để chèo chống một cái gia tộc tu sĩ.
Cho dù sinh mệnh đã đi đến phần cuối, thì chiếm lĩnh một hai cái thành trì sinh sôi hậu đại, vẫn tốt hơn so với làm quan dưới tay người khác.
Lục Khiêm không muốn lãng phí thời gian, dứt khoát bảo xe ngựa đi đến thành đô Lâm quốc.
Xe ngựa đi được ngàn dặm. Trước mắt là một tòa núi lớn cao ngất trong mây. Thành trì to lớn xây dựng dựa lưng vào núi. Từ thấp đến cao, một mực kéo dài đến đỉnh núi. Đường đi rắc rối phức tạp, nổi lên một cái kỳ chữ.
Ở bên trong sơn thành, ngoại trừ Đông Tây Nam Bắc, còn phân chia trên dưới.
Người bình thường không hiểu đường đi rất dễ bị lạc ở trong đó. Đám người nộp tiền, đi theo dòng người tiến vào trong thành.
“Heo nướng móng nổ đậu hũ. . .”
Ven đường có các tiểu thương rao hàng, mùi thơm đồ ăn nức mũi.
“Não Kim Ti Hầu, tay Thực Thiết Thú. . .”
Tiểu nhị các cửa hàng hai bên mời chào đám người. Khắp nơi trong sơn thành đều là phàm nhân, không giống như thành trì ở Đông cung thỉnh thoảng sẽ có một hai tu sĩ bay qua. Sau khi lẫn vào phàm nhân, đám người cũng thu liễm khí tức, ngụy trang thành một phàm nhân chân chính.
“Lấy hai cái móng heo.”
Lục Khiêm vén rèm cửa lên. Khiến tiểu thư khuê phòng hai bên ngừng chân quan sát, khí chất xuất trần của tu sĩ, không phải là người thường có thế so sánh.
“Hả, à được.”
Hổ Bí lang tướng sững sờ, vị hán tử mặt đen cao hơn hai mét này, đi đến trước quầy hàng, suýt chút nữa dọa cho chủ quán sợ đái ra quần.
“Bao nhiêu tiền hai cái?”
Hổ Bí ồm ồm nói.
“Mười văn một cái.”
“A. . . Được rồi, cho ngươi!”
Sau khi không tìm ra tiền, hắn liền dứt khoát ném đi một khối vàng to cỡ nắm đấm.
Chủ quán liên tục nói cám ơn, người bên cạnh thì quăng tới ánh mắt vừa ước ao lại vừa ghen ghét, hắn đưa toàn bộ quầy hàng cho Hổ Bí lang tướng.
“Đi Hoàng cung.”
Nếu Thiên Sách thượng tướng đã truy sát Nguyệt Tinh nhất tộc, vậy rõ ràng cao tầng Lâm quốc biết rõ một ít sự tình.
Lúc này, đám người xôn xao một trận, nhao nhao tránh né.
“Giá! Tản ra!”
Một cỗ xe ngựa lộng lẫy lao nhanh trên đường cái.
Kỵ sĩ phụ trách mở đường dùng roi da quật đám người không tránh kịp. Quầy hàng trực tiếp bị lật tung, nhưng không người nào dám tiến lên tranh luận phải trái.
“Mau tránh ra, đây là xe ngựa của Hồng Ngọc quận chúa.”
Người bên cạnh có ý tốt nhắc nhở. Bị người quyền quý giết chết, sẽ không có ai chủ trì công đạo cho bọn hắn. Đoàn xe của Lục Khiêm không nhúc nhích.
“Muốn chết!”
Trong mắt kỵ sĩ lóe lên một tia tàn nhẫn.
Roi thép trong tay quất thẳng về phía mặt một tên Giáo úy ở phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận