Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Võ Sư

【VIP】 Võ Sư
Tuy là nguyên thần thứ hai của Thanh Đế, nhưng Thanh Đế vì tránh để bị hoàng đế phát hiện, cũng không có kế thừa ký ức và công pháp của mình.
Vốn cho rằng lĩnh ngộ Hắc Thủy cần ít nhất mấy năm, không ngờ lại nhanh như vậy.
"Ha ha, vận khí vận khí, nếu không phải người này phá giải Vị Cách Phù Lục, ta cũng không có lĩnh ngộ nhanh như vậy."
Dựa lưng vào Thanh Đế đục nước béo vẫn rất không tệ, chỉ có điều phải thường xuyên coi chừng bị đối phương phát hiện, nếu không chết không có chỗ chôn.
Ngày hạt giống nảy mầm, sự khác thường của mình tuyệt đối không thể lừa gạt được ánh mắt của đối phương.
Thế nhưng đến lúc đó cũng có sức tự vệ.
"Thế nhưng, ta bị người để mắt tới, chỉ sợ về sau khó lòng hành động."
Lục Khiêm nói ra băn khoăn của mình.
Bị Đại Càn và Vạn Tiên quần đảo để mắt tới, làm việc phải vô cùng cẩn thận.
Vốn cho rằng Thanh Đế sẽ một lời đáp ứng, không nghĩ tới hắn lại lộ vẻ khó xử.
"Chỉ sợ không được, nhất cử nhất động của nhóm chúng ta đều bị hoàng đế giám thị, ở trong nội bộ Kiến Mộc còn được, bên ngoài dễ dàng bị phát hiện."
"Vì sao?"
"Bởi vì chúng ta xem như một trong những 'Đạo hạnh' của hoàng đế."
Tín ngưỡng chi đạo do hoàng đế khai sáng, kẻ đến sau chỉ tuân theo con đường của hắn.
Mỗi một cái đại tranh chi thế, hoàng đế sẽ chọn ra một người đến kế thừa con đường của hắn.
Nguyên Mộc Thanh Đế cũng thông qua Kiến Mộc tu hành mộc đạo, có được một phen thành tựu.
Nhưng hoàng đế mạnh mẽ chọc một tay, kéo tín ngưỡng chi đạo của hắn lên, bị người kiềm chế trong gông cùm xiềng xích của người khác.
"Ngươi hận bọn hắn sao?"
Bỗng nhiên Lục Khiêm mở miệng, hắn muốn biết rõ quan hệ giữa Ngũ Đế, hiểu quan hệ giữa bọn họ, như vậy mới có cơ sở hành động bước kế tiếp.
"Hận, làm sao không hận, hận không thể ăn thịt hắn, lột da hắn."
Thanh Đế nghiến răng nghiến lợi, giống như hoàng đế đang ở trước mắt.
"Đáng tiếc ta một thân một mình, những người khác thì làm chó săn cho đô thành, người duy nhất có tinh thần phản kháng là Hắc Đế còn bị đánh gãy sống lưng."
Đi tín ngưỡng chi đạo, sẽ bị tín ngưỡng ảnh hưởng một cách âm thầm, cuối cùng biến thành con rồi chỉ có thần tính, không có nhân tính.
Cao cao tại thượng, hồn như gỗ mục.
Những người khác đều nhận lấy ảnh hưởng, chỉ có Thanh Đế là giữ được một điểm linh tính.
Thanh Đế Mộc Đạo có thể khô mộc gặp xuân, giữ lại được chút linh trí không đáng kể, ẩn nhẫn nhiều năm, chính là vì một ngày kia đột phá hạn chế hoàng đế.
"Đúng rồi, ta từng gia nhập Vạn Tiên quần đảo, đắc tội Thiên Tôn, đến cùng người này có lai lịch ra sao."
Lục Khiêm hỏi.
"Ta cũng không quá rõ ràng, người này cực kỳ thần bí, là người cùng một thời đại với hoàng đế."
Thiên Tôn cũng tương đối thức thời, xưa nay không gây ra phá hư quy mô lớn, nắm chắc ranh giới cuối cùng của Ngũ Đế, nhiều năm qua không có ai đi chinh phạt.
"Trước mặc kệ người này, bản tọa không thể trợ giúp trực tiếp cho ngươi, nhưng hỗ trợ gián tiếp thì không thành vấn đề."
"Ừm, chỉ một mình ta là đủ, bản thân Âm Cảnh Thiên Cung có thể thống soái ngàn vạn quỷ thần."
Thanh Đế gật gật đầu, sau đó đi vào chỗ sâu trong đại điện.
Lúc đi ra lần nữa, lòng bàn tay xuất hiện một hạt giống đen như mực.
Lớn cỡ ngón cái, có chút giống hạt sen phiên bản phóng đại.
"Tiên Thiên Kiến Mộc Chủng?"
"Không phải, đây là Hậu Thiên Kiến Mộc Chủng."
Sau khi Kiến Mộc lớn lên có thể kết ra trái cây, trái cây tương tự quả hạnh.
Ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm thành thục.
Ăn vào có thể tăng ngàn năm tuổi thọ, không có bất cứ hạn chế gì, phục dụng vô hạn.
Phần lớn bộ hạ của Thanh Đế dựa vào vật này sống sót, Trường Sinh Quả Hạch này chính là Hậu Thiên Kiến Mộc Chủng.
"Bản tọa dùng bí pháp luyện hóa, đủ để lấy giả loạn thật. Ngươi ban vật này cho người khác, người đó có thể dùng một bộ phận năng lực của Tiên Thiên Kiến Mộc Chủng, lực lượng đều là của ngươi, ngươi có thể tùy thời tước đoạt."
"Tốt, ta biết phải làm sao rồi."
Lục Khiêm mừng rỡ, đây chính là đồ vật hắn muốn.
Ý nghĩ ban đầu của hắn cũng không lệch quá nhiều, mê hoặc một nhóm người ngăn ở đằng trước, còn mình đứng trong chỗ tối ngư ông đắc lợi.
Thế nhưng phương pháp này có tác hại rất lớn.
Có thể mê hoặc phàm nhân, nếu như là tu sĩ có tu vi nhất định, sẽ rất khó bị lừa.
Phàm nhân không có bao nhiêu tác dụng, khả năng mấy vạn năm cũng không có bất cứ tiến triển gì.
Cuối cùng là một vài thiên kiêu đại gia tộc.
"Ừm, ta đưa ngươi trở về."
Bỗng nhiên Thanh Đế nghĩ đến cái gì, lúc đến cửa liền hô lên một tiếng.
"Võ Sư!"
Một loạt tiếng bước chân thanh thúy truyền đến.
Ngoài cửa xuất hiện thân ảnh một nữ tử nhỏ yếu.
Nữ tử này có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trên người mặc một thân tố y, khí chất yếu đuối, ánh mắt long lanh như nước, dáng vẻ lã chã chực khóc, thật sự là người ta thấy mà yêu.
Cảm giác đầu tiên mà nữ tử gọi là Võ Sư này cho người ta chính là 'Mềm mại', yếu đuối như nước, khiến cho người ta có dục vọng bảo vệ.
Thế nhưng Lục Khiêm biết rõ, nữ tử này làm thủ hạ của Thanh Đế, cũng không phải là nữ tử yếu nhược đơn giản.
"Vị này là. . . Xưng hô như thế nào?"
Đến bây giờ Thanh Đế vẫn không biết rõ tên của Lục Khiêm.
"Gọi ta là Lục Khiêm là được."
"Đây là Võ Sư, đồ đệ bản tọa mới thu, nàng chưa hề xuất hiện qua trước người đời, về sau sẽ đi theo ngươi."
"Đa tạ bản tôn."
Lục Khiêm chắp tay nói.
Xem ra Thanh Đế rất cẩn thận, đoán chừng để người này đến giúp đỡ, mục đích cũng là vì giám thị Lục Khiêm.
Mặc kệ như thế nào, vẫn cứ tiếp nhận cho thỏa đáng, huống hồ Võ Sư cũng không có biện pháp phát hiện mình là thật hay giả.
"Bái kiến Lục lão gia."
Thanh Đế phất tay đánh ra một đạo ánh sáng xanh.
Soạt!
Hai người biến mất tại chỗ, một khắc sau xuất hiện trên bầu trời Đại Càn.
Oanh!
Bỗng nhiên bầu trời xẹt qua một đạo thiểm điện.
Chiếu lên sắc mặt trắng bệch, chỉ chốc lát mưa to trút xuống.
"Đây là ngươi điều khiển?"
Lục Khiêm hỏi.
"Vâng, thiếp thân có thể khống chế mưa gió."
Ánh mắt Võ Sư hơi giương lên, hạt mưa hóa thành cương châm, rơi xuống mặt đất, khiến mặt đất xuất hiện đầy hố nhỏ, ngay cả tảng đá cũng bị đánh thành tạp chất.
Rống!
Bên cạnh truyền đến tiếng long hống, chỉ thấy từng đầu Thần Long toàn thân trong suốt ngao du trong mưa to, quanh quẩn lấy thanh vân.
Rống!
Một bên khác là một đám phong chi Bạch Hổ.
"Đây là Phong Hổ Vân Long. Thủ hạ của thiếp thân còn có một nhóm vũ đạo sĩ, trải qua nhiều năm kinh doanh, có thế lực không tệ trong nội bộ Đại Càn."
"Rất tốt, lát nữa giúp ta thiết kế một cái bố cục."
Hai người tới chỗ bí mật, Lục Khiêm nhắm hai mắt lại, cảm ứng khí tức Hoàng Tuyền thánh đan.
Ngày đó hạ một cái cái bẫy cho thiếu chủ Thang Lân của Tam Thiên Nhược Thủy Tinh, hạ khí tức truy tung trong Hoàng Tuyền thánh đan.
Vốn là muốn lừa người này một chút, hiện tại coi hắn làm vật thí nghiệm cũng không tệ.
Rất nhanh, đx bắt được khí tức người này.
"Quả nhiên ở giới này."
Lục Khiêm mở hai mắt ra.
Đại Càn Thanh Châu Phụng Tiên quận.
Mấy trăm đạo độn quang đen như mực xoay tròn trên không trung, trên bầu trời thành trì có một cái hư ảnh thần linh to lớn, sau đầu thần linh là một vòng âm thổ đen như mực, không ngừng có âm hồn kỵ binh chạy ra.
"Giết hết!"
Trung tâm độn quang truyền đến thanh âm hăng hái của nam tử.
Soạt!
Bầu trời hạ xuống mưa đen.
Chỗ nào có mưa đen đính vào, chỉ cần là sinh linh đều hóa thành hư vô, pháp lực và đạo hạnh của tu sĩ cũng bị hóa vào trong nước.
Thần linh phát ra một tiếng gầm thét không cam lòng, cuối cùng vẫn hồn phi phách tán.
Một nam tử tà khí bao vây lấy mọi người.
"Chúc mừng thiếu chủ thần công đại thành, rốt cục cũng đánh hạ được tòa thành này."
"Xuống dưới vơ vét đi, bất kỳ một địa phương nào cũng không thể bỏ sót."
Thang Lân nhìn qua đường đi không người, mọi sinh linh bại lộ dưới Nhược Thủy đều chết hết.
"Thiếu chủ! Có tình huống!"
Một bên truyền đến tiếng kinh hô của thủ hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận