Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trăm năm trường quan(2)

【VIP】 Trăm năm trường quan(2)
“Đứng dậy, đứng dậy đi!”
Huyền Lão Hắc Đế tùy ý xua tay.
Lòng bàn tay lơ lửng một ngọn núi lớn. Đây là Úc Tuyệt Chi Sơn cùng với địa bàn phạm vi mấy ngàn dặm. Toàn bộ bị hắn biến thành động thiên trong thể nội. Những đại địa này cộng lại không biết nặng bao nhiêu vạn triệu tấn.
Trọng lượng này có thể gia trì lên chiêu thức, phá hủy núi cao, bài sơn đảo hải đều là bình thường.
“Ai về nhà nấy, ngày sau tất cả như cũ.”
Huyền Lão Hắc Đế đuổi đám người đi, chỉ lưu lại một mình Lục Khiêm.
Tu luyện tới Động Chân, ngày sau có thể phi thăng lên giống như các môn phái khác, an bài môn phái trên không hoặc là vực ngoại. Cứ như vậy, tìm kiếm Tinh Thần càng thêm thuận tiện. Tu luyện tới tình trạng này, các tài liệu trên đất gần như không cách nào thỏa mãn nhu cầu của bọn hắn. Tài nguyên bồi dưỡng một tu sĩ Động Chân đủ để cho một một triệu người tu tiên dưới đại địa.
Chỉ có không ngừng tìm tòi, mới có thể tiến thêm một bước. Thế nhưng lão nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ở trên mặt đất, dù sao căn cơ Âm Cảnh Thiên Cung cũng ở đây. Đám người rời đi, Huyền Lão Hắc Đế lấy ra một cái đai lưng ngọc dài một thước, đưa cho Lục Khiêm.
“Còn một chút.”
Đây là Tinh Khí bản nguyên. Lục Khiêm đón lấy, cũng nói ra tình huống chiến lợi phẩm, dù sao Huyền Lão Hắc Đế cũng có ba phần trong đó.
“Chuyện này không quan trọng, lát nữa ngươi đưa tới là được. Có lẽ chuyện hôm nay đã truyền ra ngoài, về sau ngươi an tâm tu hành.”
Huyền Lão Hắc Đế cũng dự định bế quan một đoạn thời gian, hảo hảo tiêu hóa tri thức Động Chân cảnh.
Lục Khiêm nghĩ nghĩ, nói:
“Đại nhân, ta có thể đổi Tinh Khí bản nguyên thành Tinh Thần Ngọc Tiết hay không?”
“Ồ? Tinh khí bản nguyên có tiền cũng không mua được, ngày sau có tác dụng lớn, ngươi nhất định muốn bán sao?”
“Ừm.”
Lục Khiêm khẳng định nói. Cái Tinh Khí bản nguyên này còn không nhiều bằng di chỉ Đại Minh Hương.
Còn không bằng đổi thành tài nguyên tu hành, đột phá đến cảnh giới cao hơn, ngày sau lại đến cầm Đại Minh Hương.
“Vậy được, ngươi cho ta đi, có lẽ vật này giá trị mười hai phương Tinh Thần Ngọc Tiết, ngày khác ta sẽ phái người đưa qua cho ngươi.”
Huyền Lão Hắc Đế nhận lấy bảo vật.
Lục Khiêm cũng theo đó rời đi.
Khoảng thời gian đến Đại Minh Hương mở ra còn hơn sáu mươi năm, tương đường với hai trăm năm trong Bắc Âm Phong Đô Sơn.
Hắn dự định bế một cái trăm năm trường quan, lần sau ra chính là Lôi Kiếp.
Thời gian dần trôi qua, Lục Khiêm thân ở Bắc Âm Phong Đô sơn, không quan tâm đến những chuyện bên ngoài.
Chỗ trung tâm trong lòng đất.
Là nơi cuối cùng của hết thảy chúng sinh, nơi này ngập tràn trọc khí tích tụ trăm vạn năm.
Lúc này, âm thanh quỷ thần khóc thét càng vang ra dữ dội.
Ma khí vô tận truyền ra từ bên trong, đông kết vạn vật.
Nếu như Lục Khiêm ở đây nhất định có thể phát hiện, đây là Hoàng Tuyền ma khí.
Hơn nữa Hoàng Tuyền ma khí vô cùng tinh thuần, thậm chí so với ma khí bên trong Âm Cảnh Thiên Cung còn nồng hơn vài phần.
Đầu nguồn của hắc khí là một hắc động lơ lửng bên trong hỗn độn trọc khí.
Âm thanh quỷ thần khóc thét truyền tới từ bên trong hắc động đó. Ở một bên khác của hắc động mơ hồ có thể thấy được hai thân ảnh to lớn. Một đen một trắng.
Gần ngay trước mặt lại xa tận chân trời.
Trong động truyền đến âm thanh sột soạt, tiếng bước chân càng ngày càng gần, dường như không lâu lắm sẽ tới gần hắc động.
Lúc này một bàn tay trắng như tuyết từ trong hắc động duỗi ra. Bàn tay trắng bạch như bị sét đánh lại nhanh chóng rụt về.
“Đây là nơi nào, Cưu Luân Cung bên kia làm sao vậy? Không thể nào ra được.”
Âm thanh thanh thúy giống như chuông bạc, đây lại là thanh âm của nữ tử.
“Ài, một đám vô tích sự, chúng ta tự nghĩ cách ra ngoài đi.”
Một âm thanh của nam tử hùng hậu truyền tới.
“Cũng được, ta làm mồi câu, không biết đồng đạo bên kia có thể nhìn thấy hay không.”
Dứt lời, bàn tay trắng như ngọc vẽ vời ở trong không trung. Vẽ ra một cái Hoàng Tuyền Âm triện.
Hoàng Tuyền Âm triện hóa thành một đạo ánh sáng biến mất ở chân trời.
Vật này ẩn chứa một tọa độ. Đồng thời tự động bay đến nơi có ma khí nồng đậm.
Người bình thường đều sẽ dựa theo tọa độ này mà tới tìm tòi thực hư. Cho nên bị người ta gọi là mồi câu.
“Ha ha, thủ pháp thả mồi câu này của ngươi quả là thông thạo.”
Nam tử cười ha ha.
Hoàng Tuyền Âm triện này vốn đang nhanh chóng di chuyển bỗng nhiên dừng lại ở một nơi. Đuổi theo xẹt qua hư không, không nhập vào cũng không thấy nữa.
Cũng không hề tiến về Âm Cảnh thiên cung mà là trực tiếp đi vào trong Minh Hương.
Ầm ầm!
Ở thần môn ngoài thành. Phủ đệ Phong Đô.
Trong phòng luyện công có một đạo nhân đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bắc Âm Phong Đô sơn lơ lửng trước mặt.
Núi này hiện chỉ mới to khoảng cỡ bàn tay, đẹp đẽ tinh xảo, người bình thường cũng không thể ngờ tới là vậy này vậy mà cứ thế mà mạnh mẽ chặn lại một kích.
Lục Khiêm lúc này đang tế luyện nền móng cho trận pháp. Tinh Thần Ngọc Tiết không ngừng dung nhập vào bên trong. Mãi cho đến hiện tại đã bỏ ra gần ba mươi Tinh Thần Ngọc Tiết.
Giá trị vài tỷ chỉ vì một pháp bảo như vậy.
Vật này hoàn toàn có thể vượt qua hư không, nhưng có một số khác biệt nhất định so với Nguyên Thần.
Không có cách nào hấp thụ năng lượng từ trong hư không, có bao nhiêu dự trữ thì dùng bấy nhiêu. Lục Khiêm định tạo nền móng lớn hơn một chút, không gian phải lớn mới có thể chứa được càng nhiều đồ vật.
Chí ít có thể phiêu du nửa năm ở trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận