Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Trở về Phong Đô Sơn(2)

【VIP】 Trở về Phong Đô Sơn(2)
Hai người Giang Minh Thiên Hà cũng không khỏi cảm thán.
Hoàn cảnh nơi này thật sự không tệ.
“Đây là Âm Cảnh Thiên Cung?”
Thiên Hà chú ý tới cung điện màu vàng trên đỉnh núi.
Xung quanh xung điện là các ngọn núi khổng lồ, phía trên có từng đầu cự xà kinh khủng quấn quanh.
Dừng như dưới mặt đất còn có một ít sinh vật, nhìn qua đạo hạnh cũng không thấp, hơn nữa số lượng lại nhiều. Diện mạo của một danh môn đại phái đập vào mắt.
“Không phải, đây là đạo tràng Bắc Âm Phong Đô Sơn của ta.”
Lục Khiêm hời hợt nói ra câu này.
“Đây là địa bàn của ngài?”
Thiên Hà khiếp sợ tột đỉnh. Nơi này cao cấp hơn Minh Phủ không biết bao nhiêu lần. Lão tốn bốn năm ngàn năm tích lũy, còn Lục Khiêm mới đi qua bao năm? Đã có một phần cơ nghiệp như thế.
Quả nhiên là hoàn cảnh tạo nên người. Mặc kệ ở Nam Linh vực cố gắng bao nhiêu, cuối cùng tài nguyên cũng không phong phú bằng nơi này.
“Không phải ta thì còn có thể là ai? Đi vào lại nói.”
Lục Khiêm dẫn đầu đám người tiến vào kim cung.
“Bái kiến sơn chủ đại nhân.”
Đạo binh Ngưu Đầu Mã Diện bên cạnh khom mình hành lễ.
Thiên Hà nhìn Ngưu Đầu Mã Diện từ trên xuống dưới, không khỏi cảm thán:
“Chất lượng Đạo binh này so với ta còn tốt hơn.”
“Được rồi chuyện hay còn ở phía sau.”
Mọi người ngồi xuống, vừa uống trà vừa tìm hiểu tình huống. Biết được dưới Âm Cảnh Thiên Cung có một tỷ người, mười mấy vị Đan Kiếp hai vị Nguyên Thần và ba khối thổ địa ở hải ngoại.
“Uổng cho ta tự xưng là kiến thức rộng rãi, xem ra hiện tại cũng chỉ là ếch trong giếng, thiên địa rộng lớn như nào, cùng lắm chúng ta cũng chỉ là phù du mà thôi.”
Thông U vuốt râu cười nói.
“Ha ha, nhất định ngày sau đạo hữu sẽ bộc lộ tài năng.”
Biết được Âm Cảnh Thiên Cung tồn tại, người hưng phấn nhất không ai ngoài Thiên Hà.
Chuyện này có ý nghĩa lão có hi vọng về đường lui.
“Lát nữa ta dẫn các ngươi đi gặp Huyền Lão Hắc Đế, để lão sắp xếp chức vị cho các ngươi, nếu thực sự không được ta sẽ cho các ngươi làm vài thứ.”
Lục Khiêm đã hạ chú trong tâm bọn họ, bọn họ chính là mình, đương nhiên phải thay bọn họ tranh thủ một chút chỗ tốt.
Ngày sau còn có Kỳ Luân quốc chờ bọn họ xông pha chiến đấu, thực lực không cao một chút sao được.
“Đại nhân, ngài nói chính là Quỷ Thần Hắc Đế Âm Cảnh Thiên Cung thống lĩnh ba vạn sáu ngàn? Đa tạ đại nhân, nếu có thể tiến cử vậy thì không có gì tốt hơn.”
Ánh mắt Thiên Hà sáng lên.
Lão vốn cho rằng vô duyên nhìn thấy người này, không nghĩ tới Lục Khiêm đại nhân lại có đường riêng.
“Không có gì, việc này không nên chậm trễ, hiện tại lập tức đi qua.”
Việc này không nên chậm trễ, Lục Khiêm lập tức dẫn bọn hắn đi qua.
Chỉ thấy Lục Khiêm bước ra khỏi Bắc Âm Phong Đô Sơn, đi vào thành trì bên ngoài.
Nhìn mọi người lui tới, mấy người cũng có loại cảm giác tầm mắt mở rộng.
Ở cố hương bên kia, Đạo Cơ đã coi như là cao thủ cao không thể chạm, thì ở thành thị này lại có thể ngẫu nhiên gặp được, xem ra nơi đây có rất nhiều cao thủ.
Thiên địa nguyên khí ở thế giới trung tâm gấp trăm lần bên kia, nên sinh ra nhiều cao thủ như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
“Cái thành trì này có chút kỳ quái.”
Thiên Hà nhìn ra phía dưới cái thành thị này có chút không đúng.
“Về sau ngươi sẽ biết rõ.”
Lục Khiêm cười thần bí.
Một đoàn người bay qua vạn dặm, đi vào trung tâm Thiên Trung thành.
Nơi đây chính là Trường Nhạc cung của Huyền Lão Hắc Đế. Khắc sâu vào tầm mắt đám người chính là một tòa đại sơn chọc vào mây. Đỉnh núi san sát cung điện, ẩn ở trong âm khí vô cùng vô tận. Bầu trời và dưới mặt đất là một đám yêu ma quỷ thần du đãng. Trên người từng con tản ra sát khí, khí tức người sống chớ gần. Những Quỷ Thần tuần tra này không thiếu cao thủ có cùng đẳng cấp với bọn hắn, chuyện này khiến cho đám người có nhận biết rõ ràng đối với thực lực Âm Cảnh Thiên Cung.
Mọi người đi tới Trường Nhạc cung.
Cổ Thương Thiên đã sớm chờ ở trước mặt cửa lớn.
“Vị này là Trung Ương Tổng Lục Quân, Cổ Thương Thiên, đây là thủ hạ của ta. . .”
“Bái kiến Cổ đại nhân!”
Đám người chào hỏi.
Lục Khiêm lần lượt giới thiệu, Cổ Thương Thiên gật đầu, không nói gì. Lão liếc mắt liền nhìn ra những người trước mắt này cũng chỉ là Chân Đan, hơn nữa hình như có chút thiếu hụt.
Đám người đi vào Trường Nhạc cung. Người hai bên không ngừng chào hỏi Lục Khiêm, sắc mặt cung kính.
Lần này đám người Giang Minh mới biết rõ địa vị Lục Khiêm cao bao nhiêu.
Không phải là trung tầng hạ tầng giống như trong tưởng tượng trước đó.
Thái độ của những người khác trong Âm Cảnh Thiên Cung đối với Lục Khiêm, không thua gì đối với Cổ Thương Thiên, bởi vậy có thể chứng minh địa vị của Lục Khiêm.
Chỗ sâu trong cung điện, bước chân giẫm lên sàn nhà bóng loáng như gương, thanh âm thanh thúy quanh quẩn.
Sâu trong đại điện có một bóng người ẩn ở trong bóng tối.
Bóng người cao lớn, hai mắt như đuốc, nhìn đám người từ trên xuống dưới, đám người cảm thấy dường như tất cả bí mật trên thân đều bị nhìn rõ không sót cái gì.
Chắc đây là Huyền Lão Hắc Đế trong truyền thuyết.
“Bái kiến Huyền Lão Hắc Đế.”
Đám người khom mình hành lễ.
“Đứng lên đi.”
Thân ảnh Huyền Lão Hắc Đế chậm rãi xuất hiện ở trong bóng mờ, thân hình thu nhỏ lại mấy lần, biến thành một tiểu đồng tử cao năm thước.
“Đây là thủ hạ của ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận