Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Chân Hình Hiển Hóa

【VIP】 Chân Hình Hiển Hóa
Vạn vật chỉ riêng mình ta, lấy vạn vật trong thiên hạ cho ta sử dụng.
Chẳng phân biệt thiện ác đúng sai, chỉ vì siêu phàm thoát tục.
Tham lam, ác độc, dã tâm, dòm ngó, tối cao… dẫm đạp đám người đã cùng đồng hàng dưới chân, tranh đoạt thiên cơ. Đây gọi là một đường thiên cơ, có ngươi không có ta.
Bên ngoài.
Vảy trên người Lục Khiêm càng thêm ngưng tụ thành thực, hơn nữa năm ngón tay bắt đầu dài ra, móng tay dài ra, bén nhọn, cơ thể từ từ cao lên.
Càng ngày càng tiến hóa theo hướng phi nhân loại.
Trên người hắn tản ra khí thế bạo ngược, mơ hồ có chứa một tia khí tức Hoàng Tuyền.
Xung quanh, đầu trâu mặt ngựa quỳ sát xuống dưới, hô to Âm chủ.
Hướng Nhật Ma Quỳ và Hoàng Tuyền Ma Đậu nhanh chóng phát triển, giống như Lục Khiêm thật sự là hóa thân của thiên tử Hoàng Tuyền.
Không biết qua bao lâu, Lục Khiêm tỉnh lại từ trong minh tưởng.
Trong ánh mắt hắn hiện lên nét thô bạo, mất thời gian thật lâu mới áp hết được tạp niệm trong lòng xuống.
“Không tồi, chân ý Giao Long thật thật sự có tác dụng.”
Lục Khiêm đánh giá cơ thể cao ba trượng hiện tại, tuy là dáng vẻ của nhân loại, nhưng sau khi đột phá cánh cửa kia có thể hóa thân thành Giao Long.
Vì sao có ít tu sĩ Luyện Thể long chủng như vậy, thứ nhất là vì long chủng rất hiếm thấy, huyết mạch long chủng lại khá cao.
Chân ý Giao Long trên người hắn xem như đi đường tắt.
Lục Khiêm đứng dậy, thầm nghĩ: “Còn hai ngày nữa Thủy Nhãn sẽ mở ra. Phải chuẩn bị trước mới được.”
Hắc Sơn Linh điền có thể coi như nơi có thể lẩn trốn. Tạm thời ở lại đây không có gì nguy hiểm. Không cần Tiểu Lục Nhâm cũng biết một khi hắn đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị vô số kẻ đuổi giết.
Ngoài Thông U Quan ra còn có các thế lực khác mơ ước trăm vạn tiền thưởng.
Cùng với việc sau khi bại lộ thân phận Lục Khiêm, những người mình đã đắc tội trước đó nữa.
“Đà thần, Minh phủ…… Yêu Nguyệt!” Lục Khiêm gọi Yêu Nguyệt.
“Lão gia!” Một giọng nói truyền ra từ trong làn sương mù đen kịt.
“Tin tức ngày đó ta bảo ngươi điều tra đâu rồi?”
“Thưa lão gia, Hà Bá sứ giả gần đây có đi đến đảo Vĩnh Hợp ở tây nam.” Yêu Nguyệt trả lời.
“Ta biết rồi! Ngươi lui đi, trong khoảng thời gian này không cần đi ra ngoài.”
Sau khi đuổi Yêu Nguyệt đi, Lục Khiêm âm thầm dùng chỉ quyết với Tiểu Lục Nhâm.
Tiểu Lục Nhâm đi trong nhật nguyệt, không xác định rõ ràng.
Không ngoài dự đoán của hắn, chuyến đi này tiền đồ mơ hồ không rõ, cát hung chưa biết.
“Đúng là khó hiểu.” Lục Khiêm bất đắc dĩ cười.
Không phải thứ gì cũng có thể tính ra được.
Nếu không chẳng phải thế giới này sẽ loạn mất sao, mỗi người đều sẽ là trung tâm trời đất.
Bỏ qua mấy ý nghĩ vớ vẩn, Lục Khiêm tiếp tục nhập định tu hành.
Theo thời gian trôi đi, rốt cuộc cũng tới ngày Thủy Nhãn mở ra.
Cửu Tiêu Đạo Minh, U Đô Kiếm Lâu, Trảm Kiếp Bảo Uyển… Các môn phái cưỡi thuyền lớn ngàn trượng tung bay bên trên không trung của Thông Thiên Hà.
Sấm chớp đầy trời, mưa bão đánh vào thuyền lớn ngàn trượng cũng không làm nó lung lay chút nào.
Mọi người ở Vạn Thế Âm Trủng khống chế âm vụ trong vòng mười dặm.
Bọn họ lờ mờ thấy trong âm vụ u lục có lục thi, linh đồng, hắc cương, yêu khuyển...các loại tạp thần tà quỷ, đạo nhân âm khí dày đặc.
Trừ cái này ra, còn có đại bàng của Phương Thốn Yêu Quốc.
Trên lưng đại bàng là mấy trăm con hổ con báo… Các loại yêu quái hình thù kỳ lạ.
Trên thuyền Phù Không, một nữ tử dáng người cao gầy mặc áo đỏ đứng ở bên trong đám người.
Nàng ta có vẻ ngoài thanh lệ, lông mày toát lên anh khí, nhìn đặc biệt xuất chúng.
Các chàng trai tài tuấn cạnh đó nhìn qua, muốn tiến lên lại gần nhưng đều bị ánh mắt lạnh băng của nữ tử dọa lùi.
“Sư tỷ, nhóm người này thật là phiền phức, sức hút của sư tỷ quá lớn rồi đấy.”
Một vị nam tử tuấn lãng bên hông treo lệnh bài Thiếu tể của Cửu Tiêu Đạo Minh trêu chọc nói.
“Đan Thư sư đệ, nếu không có việc gì thì ta đi về nghỉ ngơi trước.” Nữ tử nhíu mày, tìm bừa một lý do rời đi. Bỏ lại một mình Đan Thư xấu hổ đứng đó.
Quay lại phòng, bàn tay trắng nõn của nữ tử chống lên mặt, lười biếng nửa nằm trên giường, hai bắp chân trắng nõn vô thức đong đưa.
“Hắc Sơn Âm chủ Lục Khiêm… Rốt cuộc có phải là ngươi không?” Xích Âm nghĩ thầm.
Bích Hỏa Phi Đao bên người nàng ta tựa như ánh sáng lộng lẫy do ong mật vẽ ra.
Mấy năm qua, Xích Âm đã luyện pháp khí này đến mức độ cực cao.
Lần này quay lại đây là vì muốn tìm kiếm cơ hội để đột phá Đạo Cơ.
Trong khoảng thời gian này nàng ta nghe được thông tin về sự tích của Hắc Sơn Âm chủ, trong lòng Xích Âm hơi ngờ ngợ Lục Khiêm đó chính là người nàng ta biết.
Nhớ tới ngày tu luyện Âm thần trong hồ Lưỡng Giới khi đó, khuôn mặt tuyệt đẹp của Xích Âm đỏ lên.
Đợi khi tìm được tên tiểu tử này, nàng ta chắc chắn sẽ đánh hắn một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận