Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Vong Tình bảo cấm, Mê Hồn canh(2)

【VIP】 Vong Tình bảo cấm, Mê Hồn canh(2)
"Được." Lục Khiêm mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay có ba giọt chất lỏng đen như mực bay lên. Chất lỏng đen như mực trông không đẹp lắm nhưng có mùi thơm khác thường. 
“Các ngươi ăn thứ này vào.”
Ba giọt tinh hoa bay đến trước mặt ba người họ. Cả ba nuốt nó mà không do dự. 
Xoạt! Một năng lượng hùng vĩ và thiêu đốt ngay lập tức chảy khắp toàn thân. Năng lượng giống như sông lớn cuồn cuộn, không ngừng cọ rửa mỗi một chỗ dơ bẩn trong thân thể. Kinh mạch, đan điền, nhục thân, thần hồn. . . Bị năng lượng mạnh mẽ này rửa sạch. Huyết dịch đỏ thẫm đục ngầu và huyết nhục dần chuyển thành màu đỏ tươi, toát ra vẻ sáng bóng như ngọc. 
Tất nhiên, tuy được hưởng những lợi ích nhưng nỗi đau cũng rất lớn. Tiêu Phàm còn tốt một chút, chỉ có tấm lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai người còn lại thì toàn thân đỏ bừng như con tôm, lăn lộn trên mặt đất. Mà năng lượng quá lớn khiến cơ thể bọn họ căng phồng lên.
“Chịu không nổi sao?” Lục Khiêm nhíu mày, trong mắt lóe lên tam sắc quang mang. Ba loại Nhan Sắc Thần Thuỷ hợp nhất, biến thành Vô Sắc Thần Thủy, rơi vào người ba người, lập tức sửa chữa thân thể bị thương của bọn họ. 
Nhục thân khôi phục, tình huống của ba người có chút cải thiện, cũng dần dần hấp thu năng lượng. Sau một thời gian dài, cuối cùng cũng đã hấp thu xong. Bên ngoài cơ thể của ba người bao trùm một tầng nước bùn đen như mực thật dày. Đây là vết bẩn và tụ huyết bên trong cơ thể, tất cả rác rưởi của vài chục năm đều được thải ra. 
Ba người rực rỡ hẳn lên, nếu như nói trước kia là một viên đá vụn, thì giờ đây họ đã là một viên ngọc bích tuyệt đẹp. 
Hai người khác trong nháy mắt Âm Thần xuất khiếu, tiến vào Dưỡng Thần sơ kỳ.
“Đa tạ Đại Tế Tửu đại nhân dìu dắt.”
Đám người hưng phấn hành lễ, thần sắc tràn ngập hưng phấn. 
Đột phá cảnh giới không phải là kết thúc, đám người rõ ràng cảm giác được rực rỡ hẳn lên, cảm giác như đổi một thân thể khác. Vốn dĩ bọn họ chính là thiên tài, trải qua một hồi tôi luyện, sau này chính là thiên tài trong thiên tài.
“Một giọt cho một người thì quá nhiều, hẳn là một giọt cho ba người.” 
Đuổi ba người đi, Lục Khiêm nhìn bóng lưng của bọn họ, trong lòng như có điều suy nghĩ.
“Yêu Nguyệt, truyền lệnh xuống. Về sau tứ đẳng học đường Giáp Ất Bính Đinh, ba người đứng đầu trong cuộc thi nửa năm có thể nhận được một lượng Thánh Thủy nhất định.”
Mười năm trồng cây trăm năm trồng người. Tắc Hạ học cung đã và đang phát triển một cách lành mạnh, nhưng tốc độ quá chậm. Lục Khiêm cảm thấy nhất định phải tưới chút nước, làm bọn hắn khỏe mạnh trưởng thành mới được.
Tắc Hạ học cung không chỉ có cơ số lớn mà còn có bước phát triển nhảy vọt về chất lượng. 
Thời điểm Lục Khiêm bế quan thanh tu, ngoại giới phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là lãnh thổ phía bắc của Phong Đô thành trước kia, bởi vì Yêu tộc tiến công cho nên nên phái ra phần lớn lực lượng phòng ngự Yêu tộc. Không để ý sự thay đổi của hung thú ở hải ngoại. Kết quả là đại bản doanh của tam đại pháp minh ở phương bắc bị tấn công thất linh bát lạc. 
Yêu tộc giậu đổ bìm leo, lúc này điều động toàn bộ binh lực tiến công. Vậy mà trực tiếp đánh chiếm mười mấy vạn lãnh thổ phương bắc. Địa bàn của Nhân tộc vốn dĩ ở phía bắc, phương nam, trung bộ, và đông bộ. Chiếm vị trí tốt nhất của thiên hạ.
Hiện tại mất đi một phần tư giang sơn, quả thực là bị thương đến gân cốt. 
Thế lực của Yêu tộc và Tề quốc bành trướng nhanh chóng. Thời điểm chiến trường như lửa bỏng dầu sôi, Tắc Hạ học cung ở bên này cũng phát sinh một chút khúc nhạc dạo ngắn. 
Diễm Tâm Kim Cung.
Phía dưới hỏa diễm của đan lô, trấn áp một cái lệnh bài. Lệnh bài thỉnh thoảng hiện lên một đạo quang mang. Đây là Phù Đề quốc lệnh. Kể Từ khi Lục Khiêm chạy trốn, chưa bao giờ liên lạc với người Phù Đề quốc. Ngược lại là đám người này mỗi ngày đều liên hệ với mình. Lục Khiêm sẽ không ngu ngốc đến mức giao tiếp với bọn họ, không chừng đến lúc nào đó sẽ bán luôn cả mình.  
Lúc này, bên ngoài lại có tin tức truyền đến. 
Lục Khiêm trở lại bên trong đại điện, nhìn về phía Yêu Nguyệt: "Lại xảy ra chuyện gì rồi?"
“Đà Giáp tới chơi.” Yêu Nguyệt nói.
Thái tử Long tộc bất cần đời này, hôm nay mới nhớ tới lời hứa với cha mình. Lần trước, gia hỏa này mang theo hơn năm trăm tên đệ tử Yêu tộc tới. Lục Khiêm còn tưởng rằng bọn họ có hành động lớn gì, kết quả một chút động tĩnh cũng không có, tất cả đều sống phóng túng, biến mất hơn nửa tháng.
“Để hắn vào đi.”
Còn chưa nói hết câu, mười thân ảnh đi qua hộ vệ đi đến trước mặt Lục Khiêm. Ngoại trừ Đà Giáp, còn có tám tên Yêu tướng Đạo Cơ và ba, năm đệ tử Yêu tộc có hình thù kỳ quái.
“Đại Tế Tửu, đã lâu không gặp.” Đà Giáp tùy ý ngồi xuống, bưng trà lên uống, như thể Lục Khiêm mới là người ngoài. 
“Cửu Thái tử có chuyện gì vậy?” 
“Ai nha, các giáo viên của Nhân tộc các ngươi có tu vi quá kém, Tế Tửu còn kém hơn cả hộ vệ của ta. Như vậy đi, để ngươi chiếm tiện nghi, để hộ vệ của ta làm Tế Tửu của các ngươi như thế nào?”
Đà Giáp cười hì hì nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận