Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Ngô công ngàn năm, chuẩn bị độ kiếp(2)

【VIP】 Ngô công ngàn năm, chuẩn bị độ kiếp(2)
 
Nhưng đã muộn rồi. Chỉ thấy phía trước xuất hiện một đạo kim quang. Đạo kim quang này so với Thẩm Phán Kim quang còn lộng lẫy hơn. Mang theo cỗ thần uy tựa ngục thất.
Kiếm khí không ngừng xé rách cơ thể ngô công tinh ngàn năm. Chờ tới khi mắt thích ứng được đôi chút, ngô công tinh ngàn năm bị một màn trước mắt này dọa ngây người.
Đây là thần long dài mấy ngàn trượng. Hai sừng, vảy vàng, bụng rắn, vuốt đại bàng.
Với kích thước khổng lồ thế này, ngô công tinh ngàn năm trước mặt hắn chỉ là một con cá chạch nhỏ bé.
Lơ lủng trên đỉnh đầu Giao Long là một thanh Nhân Hoàng kiếm hai màu đen trắng.
Răng rắc!
Nhân hoàng kiếm xé toạc không gian, chém xuống!
“Đây là…… pháp bảo cấm chế gì thế này!”
Ngô công tinh ngàn năm hoảng sợ phát hiện, cơ thể gã bị xiềng xích đen nhánh quấn từng vòng, mấy ngàn chân rết đều bị xích giữ lại.
Kiếm khí sắc nhọn còn chưa rơi xuống, trên giáp trụ đã xuất hiện từng đạo dấu vết màu trắng. Phải biết rằng lân giáp của gã cũng là pháp bảo tế luyện ngàn năm. Tuy rằng mới là bảo cấm tầng thứ nhất, nhưng cũng không phải loại pháp bảo bình thường có thể dễ bị phá.
Vút!
Mũi kiếm nhẹ nhàng xuyên qua giáp trụ ngô công.
Soạt!
Một dải thịt hồng nhạt theo giáp trụ thoát ra ngoài. Nhìn từ xa trông hệt một con cá chạch.
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Mộ Dung Huyền Cơ rốt cuộc hạ quyết tâm bỏ giáp chạy thoát thân. Pháp bảo có thể vứt thì cứt, nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, vậy chẳng có gì cả.
“Lục Khiêm. Ngươi đợi đó cho ta! Đại ca ta là Thiên Ngô Vương, y sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Mộ Dung Huyền Cơ suy yếu buông lời tàn nhẫn.
Lục Khiêm khôi phục hình người. Nhân Hoàng kiếm nhẹ nhàng lay chuyển, hoàn toàn đi vào hư không. Hắn cũng không tiếp tục đuổi theo. Chỉ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Huyền Cơ rời đi.
Cả buổi mới nói được một câu.
“Nếu đạo hữu còn không đuổi, người thật sự sẽ chạy mất đấy.”
“Ha ha, nhãn lực đạo hữu tốt thật đấy!! Bội phục!”
Một bàn tay bằng ngọc đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Bàn tay này rất lớn, năm đầu ngón tay giống như năm ngọn núi.
“Sao lại là ngươi?”
Biểu tình Mộ Dung Huyền Cơ từ đắc ý chuyển sang tuyệt vọng.
Bàn tay nắm lấy cơ thể ngô công tinh ngàn năm, muốn chia nó thành hai ngay tại chỗ. Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều theo sát xuất hiện. Trấn áp gã dưới Kim Kiều. 
Ngọc thủ tan đi, hư không xuất hiện một nam tử dáng người mập mạp mặc long bào. Người này đúng là Trư vương mới vừa rồi bị mọi người khinh nhục.
“Ngọc Thư Kiếm bái kiến Phong Đô đạo trưởng.” Ngọc Thư Kiếm nho nhã lễ độ, lời nói làm người như tắm mình trong gió xuân.
Nếu không phải bộ dáng quá mức bẩn thỉu, khuôn mặt to như cái đĩa còn dính chút vết bẩn, kỳ thật còn có một loại phong độ rất quân tử.
Dường như biết được nghi hoặc trong lòng Lục Khiêm.
Ngọc Thư kiếm mỉm cười nhè nhẹ, không kiêng kị nói: “Không có cách nào cả, vì giấu dốt, vốn nghĩ qua đoạn thời gian này sẽ ra tay, ngược lại tiền bối thay ta ra tay rồi.”
Mộ Dung Huyền Cơ dùng thủ đoạn sưu hồn khống chế y. Nhưng gã không nghĩ tới, Ngọc Thư Kiếm có bảo vật gia truyền bảo vệ thần hồn.
Để mê hoặc đối phương, y giả vờ là ngốc tử suốt ba trăm năm. Thẳng đến khi âm thầm đột phá Chân Đan chi cảnh.
Nghĩ đến đây, Ngọc Thư Kiếm nói: “Đúng rồi, huynh trưởng của gã này là Thiên Ngô Vương, tiền bối phải thật cẩn thận.”
Mặc dù tu vi của cả hai thoạt nhìn chẳng cách nhau mấy.
Thủ pháp Lục Khiêm gọn gàng giết chết bốn người so ra y còn kém nhiều. Kêu một tiếng tiền bối cũng không lỗ.
“Thiên Ngô Vương là nhân vật nào?” Lục Khiêm nghi hoặc.
“Thiên Ngô Vương là một trong mười đại Hoang Thần.”
Phía Bắc Minh Hải có mười vị tán tu tu vi cường đại. Thế nhân xưng là mười đại Hoang Thần. Thiên Ngô Vương là một trong số đó.
“Không sao.” Lục Khiêm khoát tay, tỏ vẻ không để ý, “Mấy người này ta đã giúp ngươi dọn sạch rồi, chúng ta trao đổi đi, tài sản bọn họ đều là của ta, thế nào?”
“Tiền bối, đây là chuyện đương nhiên.”
Ngọc Thư Kiếm chưa từng có nhiều dây dưa. Đoạt lại cơ nghiệp tổ tông đã không tệ rồi, không dám có quá nhiều yêu cầu xa vời
Lục Khiêm gần như một lưới bắt hết thế lực ở Lãng Phong chi đài phía tây. Với tác phong không nhúng tay vào sự việc trần tục của Âm Cảnh thiên cung, địa bàn này biến thành của y chỉ là vấn đề thời gian thôi. Không lâu nữa là có thể khôi phục vinh quang tổ tiên rồi.
“Để ta dẫn đường cho tiền bối.”
“Được!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng phất tay.
Soạt!
Ma khí sôi trào, bầu trời lờ mờ.
Ngọc Thư Kiếm vô thức ngẩng đầu lên, trước mắt là chi chít dày đặc Phệ Tâm Ma. Phệ Tâm Ma sừng dê dài, mặt Dạ Xoa, làn da huyết hồng phát ra tiếng kêu chói tai.
“Cho ta một con đường đi, ta phái người tới càn quét.”
Nụ cười của Lục Khiêm trong mắt Ngọc Thư Kiếm lại tràn ngập tà ác.
Soạt!
Đại quân Phệ Tâm Ma như châu chấu, bay về phía chân trời xa xăm.
Nửa canh giờ sau.
Hai người ung dung bay tới ngọn núi phía sau hoàng cung. Trước cung điện xa hoa chất đống thi thể dày đặc, lồng ngực từng người mở rộng, trái tim bị lấy đi.
Yêu Nguyệt đứng trước đại môn rộng mở. Phệ Tâm Ma đi tới đi lui khuân vác hàng hóa.
Ngoài trừ vật chết, còn có mấy trăm dị chủng khác. Chủ yếu chia làm hai loại, một loại giống nhân loại có da giống vỏ cây, loại còn lại có da giống cục đá.
“Đây là Mộc Tinh nhân và Sơn Tinh nhân. Thọ mệnh dài lâu, sức lực rất lớn, hơn nữa lại ăn ít, vẫn luôn bị tu sĩ coi như cu li.” Ngọc Thư Kiếm giới thiệu.
Loại dị nhân này tuổi thọ bình thường phải tới ba trăm năm. Ăn không nhiều lắm, thậm chí chỉ cần uống nước thôi cũng có thể sinh tồn. Phương thức tử vong của chúng là dần dần hóa thành thân cây, hoặc cục đá.
Lục Khiêm thấy dưới chân một vài Mộc Tinh lão nhân đã mọc rễ, hành động có chút khó khăn. Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn hóa thành thân cây.
Toàn bộ đồ vật được dọn đến chính giữa Diễm Tâm Kim Cung, mạnh mẽ ném vào trong. 
Vơ vét xong xuôi, tiếp tục chuyển sang trạm tiếp theo. Yêu Nguyệt Tập Nguyệt cầm Nhân Hoàng kiếm và Đỗng Sát Thần Mục Lục Khiêm cho. Giết sạch toàn bộ người mấy đại phái. Toàn bộ tài vật góp nhặt đến mức đếm không xuể.
Công tích giết sạch mấy đại phái cũng giúp Lục Khiêm dư dả Đạo Công.
Lúc này, tài liệu cho độ kiếp pháp trận trên cơ bản đã thu thập xong. Mạng người trước mặt hắn không hề đáng giá. Đặc biệt là mạng sống của tu sĩ.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận