Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Lửa cháy sơn động, chém giết cường địch(3)

【VIP】 Lửa cháy sơn động, chém giết cường địch(3)
Khuôn mặt tuyệt mỹ dính đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt, điềm đạm đáng yêu làm cho người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Thanh Đồng chiến mâu mang theo cường đại trấn áp chi lực, Hoàng Tuyền Chân Thủy tràn vào thân thể của nàng điên cuồng rửa sạch thân thể của Thái Sử.
Kinh mạch, đan điền, Cương Sát toàn bộ bị hủy hoại, mấy đạo lực lượng đánh thành một đoàn ở trong thể nội của nàng.
Giờ phút này Thái Sử đã trở thành phế nhân.
Ngay cả Âm Thần cũng bị một đạo Thần quang vô danh trấn áp, vây khốn ở thể nội hoàn toàn không trốn thoát được.
“Vì sao ngươi có thể một bên hiên ngang lẫm liệt một bên làm chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy được?”
Lục Khiêm nhẹ giọng nói bên tai Thái Sử.
Vừa rồi nơi bị tinh quang oanh kích đầy đất đều là thịt nát nhúc nhích.
Thịt nát tập trung lại một chỗ hình thành một quả cầu thịt to lớn.
Đây là hóa thân của Thị Nhục.
Lục Khiêm làm người cẩn thận, dù sao đi nữa thì cũng sẽ không đem hy vọng đặt ở trên người của đối phương.
Thế là hắn sớm đã dùng hóa thân thay thế nhục thân, chân thân tiến vào trong lòng đất, đợi thời điểm phát động một kích trí mạng.
Dưới cảnh giới ngang nhau, so chiến đấu chính là so về kinh nghiệm, năng lực ở cùng một thời khắc sinh tử bắt lấy một chút hy vọng sống.
Điểm ấy Lục Khiêm đã làm được hoàn hảo.
Cho nên không đến mấy hiệp đã có thể bắt được.
Duy nhất Tham Lang có kinh nghiệm chiến đấu thế nhưng lại bị Lục Khiêm lợi dụng cừu hận che mắt.
Cuộc chiến này mặc dù khó khăn trắc trở thế nhưng lại nhẹ nhàng thắng lợi vui vẻ.
“Thái Sử đại nhân!”
Tham Lang nhìn Thái Sử như muốn nứt cả tròng mắt ra, hiện tại y cũng là phế nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại nhân bị trọng thương.
“Ồn ào!” Lục Khiêm thở nhẹ ra một hơi, kim khí bay ra từ trong miệng.
Xùy!
Đầu Tham Lang rơi xuống đất, kim khí sắc bén giết cho Âm Thần không còn một manh giáp nào.
Đương nhiên, xử lý đối thủ xong tiền cũng không thể bỏ qua.
Thái Sử nhìn một màn trước mắt này trong lòng không có một tia xúc động nào.
Những việc liên tiếp phát sinh đã khiến cho lòng nàng chết lặng.
Chỉ là khóe mắt vẫn có một giọt lệ đảo quanh.
Vận mệnh của đám người Ti Thiên đài chính là như vậy, kết cục cũng không được tốt đẹp gì.
Chỉ là Thái Sử không nghĩ đến báo ứng lại đến nhanh như vậy.
“Ngươi quả nhiên là gây tai họa, ta vốn không nên chết ở chỗ này.” Thái Sử thở dài nói.
“Với phương thức làm việc này của các ngươi, không gây tai họa cũng thành gây tai họa.” Lục Khiêm hừ lạnh một tiếng rồi đi vào chuyện chính: “Đem Tinh Thần bàn giao ra, miễn cho ngươi khỏi chết.”
Cái gọi là Tinh Thần bàn này vậy mà là Thiên Cương linh khí.
Cho dù linh khí nhất trọng thiên thấp nhất đó cũng là pháp khí cấp bậc uy lực cao thủ Đạo Cơ.
Nếu như không phải là bởi vì cái này chỉ e là nữ tử này đầu đã sớm bị chém từ lâu rồi.
“Không được!”
Sắc mặt của Lục Khiêm kịch biến, nhanh chóng bay ngược mấy trăm trượng.
Phốc!
Thanh Đồng chiến mâu đâm xuyên thân thể của Thái Sử rồi phóng về hướng của Lục Khiêm.
Chiến mâu thật khắc sâu vào trên mặt đất.
Trên thân Thái Sử phát ra bạch quang nhàn nhạt, thân ảnh cả người trở nên mờ đi tựa như một loại pháp trận truyền tống.
“Đáng tiếc.” Thái Sử tiếc nuối nói.
Trước khi đi không đến nắm lấy tay Âm một cái.
Đây là một đạo pháp thuật bảo mệnh cuối cùng trên người nàng. Thuật này tên là Đấu Chuyển Tinh Di.
Lúc gặp phải nguy hiểm trí mạng thì sẽ tự động kích hoạt, thân ảnh hư hóa, miễn tất cả các loại công kích đồng thời sẽ truyền tống đến nơi đã sớm định sẵn.
Chỉ có điều không quan trọng, trở về đem chuyện Thiên Hà đạo nhân và người này nói ra, trong lịch sử của Ti Thiên đài nhất định sẽ lưu lại tên của mình.
“Muốn chạy?”
Lục Khiêm lách mình đến trước mặt của Thái Sử, đưa tay ra nắm lấy bả vai của nàng, vậy mà lại trực tiếp xuyên qua vai.
“Ngươi không thể chạm vào ta, đợi đấy, ta nhất định sẽ quay lại lấy đầu chó của ngươi.” Thái Sử cười lạnh nói.
Trở về nhất định sẽ triệu tập nhân mã, diệt Hắc Sơn, báo mối thù của Tham Lang và Phá Quân.
Thù này không báo, thề không làm người.
Lúc này, một đôi tay ấm áp đặt lên bả vai nàng. Đôi tay này ấm áp mạnh mẽ, kình lực của Đấu Chuyển Tinh Di cắt cánh tay đến bong tróc da thịt, tiên huyết phun ra.
“Ngươi sao có thể...”
Thân thể của Thái Sử bị Lục Khiêm chậm rãi kéo ra từ bên trong không gian.
Đấu Chuyển Tinh Di chi lực xé nát quần áo, lộ ta thân thể trắng tinh, trên da thịt có mấy vết thương ghê rợn, cũng có mỹ lệ kinh tâm động phách.
“Lần này trốn không thoát sao?”
Lục Khiêm vô tâm nói những lời này. Nữ nhân này đã làm cho toàn bộ kiên nhẫn của hắn dùng hết.
Nếu như không phải là Hoàng Tuyền Nại Hà Thần quang phát huy tác dụng chỉ sợ là đã để người ta chạy mất rồi.
“Đừng giết ta, ta muốn truyền tin tức về, đến lúc đó ngươi muốn giết vẫn chưa muộn.”
“Kể cả là đối với các ngươi, hay là chính phái cũng có chỗ tốt, nếu bị Thiên Hà đạo nhân đánh cái trở tay không kịp thì nhóm chúng ta đều phải chết.”
Thái Sử xấu hổ che đi những nơi yếu hại trên thân thể, cưỡng chế trấn định lại thần sắc.
“Hồng thủy ngập trời, sinh linh đồ thán. Cái này thì có quan hệ gì với ta?”
Kim mang sáng chói bay lên trời soi sáng muôn phương.
“Không!!” Thái Sử ngập tràn không cam lòng.
Làm Thái Sử một trăm hai mươi năm, tên của chính mình cũng quên rồi.
Chưa xuất sư đã chết, trường sử anh hùng nước mắt đầy áo.
Sinh mệnh cuối cùng là kim mang chói mắt.
Kim khí rủ xuống, thân thể xinh đẹp của Thái Sử tháo thành tám khối.
Lục Khiêm vẫn chưa yên tâm, thẳng đến khi cắt thành bột phấn mới dừng lại.
Nhục thân vỡ nát, thần hồn chôn vùi.
Lần này nếu còn có thể phục sinh vậy thì Lục Khiêm dứt khoát không phản kháng nữa, đứng đấy mặc cho nàng chém giết.
Lúc này một đạo hắc khí bay ra từ trên thi thể Thái Sử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận