Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Độc Giác Đạo binh, đoạt thức ăn trước miệng cọp(1)

【VIP】 Độc Giác Đạo binh, đoạt thức ăn trước miệng cọp(1)
“Chờ đã!!” Lục Khiêm bước tới, ngăn cản ba thầy trò đang chuẩn bị rời đi.
“Đại nhân có chuyện gì vậy? Mấy người chúng ta đã tính tiền rồi.” Mao Cửu khó hiểu nói.
Thí nghiệm thất bại, trong lòng uể oải cũng không dám thể hiện sắc mặt với Lục Khiêm. Dù sao người ta cũng là cao thủ Đạo Cơ, bản thân chẳng qua chỉ là Dưỡng Thần hậu kỳ.
“Phương pháp này của ngươi không đúng.” Lục Khiêm nói.
“Đúng vậy, lão phu cũng đã nhìn ra.” Mao Cửu chán nản nói. Đáng lẽ phải nhìn ra sớm hơn. Nếu không cũng không phải mất nhiều tiền như vậy.
Nơi này là đàn Luyện Binh chính của tổng bộ Lục Giáp bí tháp. Cao Cửu Thiên có thể đón Cửu Thiên thanh khí, bảo tháp lại có thể hấp thu trọc khí trên mặt đất. Hoàn cảnh luyện binh ở đây có thể nói là lựa chọn tốt nhất. Tất nhiên, tiền thuê đối ứng sẽ đắt hơn gấp nhiều lần.
Thuê chỗ này ba ngày gần như đã bỏ ra một nửa tài sản của môn phái.
Lần này trở về không thể bàn giao với các vị sư huynh rồi.
“Nếu như ta dạy ngươi phương pháp luyện binh chính xác, trả giá chính là chia cho ta năm phần lợi ích, không biết có bằng lòng hay không?”
Ngay khi Lục Khiêm nói ra điều này, không chỉ có Lục Khiêm, mà cả một số chấp sự bên cạnh đều có chút không tin.
Đạo binh này trên căn bản là mâu thuẫn huyết mạch. Độ khó của việc cải tạo không kém gì việc thiết kế lại một Đạo binh mới.
“Nếu đại nhân thật sự có thể giúp ta hoàn thành, ta chia cho ngươi sáu phần.” Mao Cửu nói.
Mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần có thể ngăn chặn tổn hại, bao nhiêu phần đều có thể.
“Được, nhìn đây. Trương Phong! Dọn mặt đất, mở đàn, dâng hương.” Lục Khiêm nhìn về phía nam nhân trung niên râu ngắn bên cạnh.
Người này là chấp sự trưởng của Đạo Binh điện này.
Lục Khiêm đi đến Hồng Thổ đàn rộng ba trượng, cao năm thước ở nơi hẻo lánh. Bên trên lấy bạch ngọc làm nền, lấy kim tuyến đồng ti làm pháp trận.
“Vâng, đại nhân.” Trương Phong mang theo hai tên Tịnh Đàn chấp sự tiến lên. Những người còn lại dường như không muốn lắm, hoặc là e ngại điều gì đó.
Tất cả điều này đều bị Lục Khiêm thu vào trong mắt. Xem ra hình như đám người này có chút bí mật.
Lục Khiêm vẫn ung dung thản nhiên, cũng không bước đến hỏi.
Đi đến pháp trận trước đó, lật cuốn sách nhỏ do Mao Cửu đưa cho, trong đó viết phương pháp luyện chế Đạo binh.
Đạo binh chủ yếu có ba loại yếu tố: Hồn, xương, phù. Đạo binh này lấy hồn của nhân loại làm chủ thể, lấy xương người làm khung xương, thêm vảy cá chép, sừng tê giác, cánh tay vượn làm bộ phận cơ thể, lấy Thái Âm Luyện Hình phù, Đạp Thủy phù, Huyệt Thực Dưỡng Hồn phù làm cốt lõi. Đạo binh được luyện chế ra mạnh như trâu, đao thương bất nhập, có thể bước hỏa đạp nước, ngày đi ngàn dặm. Thực lực không quá mạnh nhưng chất lượng cân đối về mọi mặt. Quan trọng hơn là nguyên liệu rất dễ kiếm.
Lục Khiêm có thể chắc chắn Độc Giác Nhân này nhất định sẽ bán rất chạy.
Đạo binh về bản chất chỉ là những hạ nhân làm những việc linh tinh và hộ pháp, có cao cấp, cũng có cấp thấp được sử dụng phổ biến như loại này.
Xoạt! Vào lúc này, pháp trận sáng lên một đạo quang mang.
“Sắc!” Lục Khiêm đánh mấy đạo pháp quyết lên đó.
Âm vụ đột nhiên bốc lên, năm tên Đạo binh đầu chó bước ra khỏi Thần Tướng Hiển Hình phù lục.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thu dọn tất cả vật liệu và xếp chúng theo thứ tự mà Lục Khiêm đã quy hoạch lại.
“Đây là… Đạo binh thật là linh hoạt.” Chấp sự trưởng Trương Phong kinh ngạc.
Nhìn thủ pháp thuần thục của Lục Khiêm, người này không phải là loại bao cỏ rỗng kia, mà là cao nhân thực sự.
“Lần này có trò hay xem rồi.” Trương Phong nheo mắt lại, liếc nhìn những người xung quanh. Một vài chấp sự xung quanh vốn muốn động tay động chân, hiện tại hoàn toàn không có chỗ trống cho bọn hắn nhúng tay vào.
Trương Phong đột nhiên muốn cười.
Theo thời gian trôi qua, mấy khối huyết nhục bắt đầu thành hình dưới tác dụng của pháp trận và ấn quyết.
Rất nhanh, một Đạo binh cao hai mét với sừng tê giác, cánh tay vượn, toàn thân phủ đầy vảy cá xuất hiện.
“Hả?” Mao Cửu không thể tin được vậy mà lại thành công dễ dàng như vậy.
“Được rồi, ghi lại công pháp, cùng đi đến Đạo Pháp điện bán.” Lục Khiêm dẫn đạo binh đi đến trước mặt Mao Cửu.
“Đa tạ đại nhân.” Mao Cửu tiếp nhận sách nhỏ rất dày, tâm trạng hơi kích động. Hai tên đồ đệ cũng nở nụ cười ngốc nghếch.
"Được rồi, cùng đi chứ." Nói rồi, Lục Khiêm đưa cho Trương Phong một tấm bùa chú: “Điện chủ trở về thì bảo hắn tới tìm ta.”
“Vâng.” Trương Phong cung kính nói.
Sau đó Lục Khiêm và Mao Cửu đi ra ngoài đại điện, chuẩn bị bán phương pháp luyện chế Đạo binh cho Đạo Pháp điện.
Sau vài canh giờ tìm hiểu, Lục Khiêm đại khái đã hiểu Cửu Tiêu Đạo Minh. Phần lớn tu sĩ cũng không phải là không quấy nhiễu phàm nhân. Chỉ cần có mức độ, sẽ không khát nước mà bắt cá. Hơn nữa, bầu không khí giao lưu pháp thuật nồng hậu dày đặc, Đạo binh được sử dụng rộng rãi, có thể là do tài nguyên sung túc.
Liên minh này cũng không phải là cảnh tượng thế lực lớn hút máu thế lực nhỏ như trong tưởng tượng. Ngược lại còn cho thế lực nhỏ một chút nền tảng phát triển.
Nếu như đổi thành Thông U quan, một khi Đạo binh được nghiên cứu ra, đã sớm bị người khác sử dụng, làm sao còn có thể cho tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận