Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

【VIP】 Thi quốc

【VIP】 Thi quốc
Trong nháy mắt trước mắt xuất hiện cảnh vật.
Lục Khiêm liền biến hóa thành một con côn trùng, sau đó quang cầu nhanh chóng biến mất.
Làm xong tất cả, Lục Khiêm mới rảnh dò xét cảnh tượng xung quanh, vẫn là rừng cây lá kim thẳng tắp.
Dường như toàn bộ thế giới đều là loại cây này.
Đây chính là thần thụ có thể khiến cho người ta không chết không bệnh.
“Không đúng.”
Nếu như là thần thụ, tại sao Lục Khiêm không cảm giác được loại có ích kia, ngược lại cảm thấy vô cùng âm hàn.
Lục Khiêm hóa thân thành côn trùng, chậm rãi bay đến dưới cây.
Căn cứ truyền thuyết nói, ở dưới cây này sẽ không bệnh bất tử.
Nhưng bây giờ Lục Khiêm đi tới phía dưới, hoàn toàn không cảm nhận được loại dấu hiệu để cho người ta không bệnh bất tử kia.
Ngược lại cảm giác được một loại khí tức cực độ âm hàn. Loại âm khí này vô khổng bất nhập, cho dù là cảnh giới như bây giờ của Lục Khiêm, cũng không cách nào chống cự băng hàn. Âm khí băng hàn theo các lỗ chân lông tiến vào cơ thể, chậm rãi ảnh hưởng các một bộ phận bên trong. Giống như muốn âm tính hóa người ta, hoặc là nói biến thành thứ không phải nhân loại.
“Chẳng lẽ đây chính là không lão bất tử?”
Nếu như là vậy, vậy truyền thuyết cũng có một phần là thật.
Quanh năm suốt tháng sống dưới loại hoàn cảnh này, thân thể sẽ bị âm khí làm đông cóng đến mất đi hoạt tính, huyết nhục và thần hồn cũng bắt đầu trở nên quỷ quái.
Sẽ không dễ dàng sinh bệnh, mà cũng không chết được.
Dù sao cũng thoát ly nhục thể phàm thai, trên cơ bản sẽ không xảy ra bệnh hoặc là chết già, có thể sống một đoạn thời gian rất dài.
Oanh!
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng ầm vang, dường như đại địa chấn động một cái.
Ánh sáng trắng giống như thủy ngân tiết ra, mang đến cho cái thế giới băng lãnh này một tia nhu hòa. Lục Khiêm ngẩng đầu, tưởng rằng lại có cao thủ thần bí tới. Nhìn kỹ mới phát hiện không phải. Hóa ra là ánh trăng treo lên cao.
Ken két. . .
Lúc này, dưới mặt đất truyền đến tiếng vang nhỏ xíu, thổ địa phía trước nứt ra từng đống đất nhỏ, giống như là có đồ vật gì đó phá đất mà lên.
Xoạt!
Chỉ thấy không biết bao nhiêu bóng người phá đất mà lên.
Phần lớn khuôn mặt những người này hiện lên màu trắng, đen, xám, xanh, ngũ quan dữ tợn, hình dạng kinh khủng.
“Cương thi?”
Lục Khiêm biến thành côn trùng nhìn thấy cảnh này, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Không đúng, đây không phải cương thi.
Mà là các loại thi.
Có Huyết Thi hút no máu người, dáng vẻ gần giống như người bình thường, chỉ khác sắc mặt hơi nhạt một chút.
Còn có Hãn Thi dáng vẻ mập mạp, bên ngoài làn da phủ lên một tầng dầu trơn màu xanh, dầu trơn bên ngoài thân thể tên là “Hãn thanh”, chính là một loại dược vật khiến người chết mọc lại da thịt.
Bì Thi không có nội tạng, Giáp Thi mọc ra giáp trụ, Mộc Thi đầu nhân loại thân thể bằng gỗ, các loại Yêu Thi luyện thành từ nhân loại dị dạng.
Các loại cương thi thiên hình vạn trạng, cũng có thể nhìn thấy trong đám này.
Đám cương thi nhìn trăng tròn to như cái đấu trên bầu trời, không ngờ duỗi thẳng hai tay, sau đó bái lạy một cái.
Cương thi Bái Nguyệt!
Trong đầu Lục Khiêm xuất hiện một từ ngữ như thế.
Hóa ra những đồ vật này đều là cương thi. Truyền thuyết nói cũng rất đúng, đúng là cương thi không bệnh bất tử. Nhìn đến đây, Lục Khiêm cũng hiểu ra tất cả. Có lẽ những cây cối này là một loại âm thụ nào đó, giống như là cây hòe, Dong Thụ vân…vân.
Khả năng trước kia có người đi qua nơi này, sau đó truyền đi truyền lại, cuối cùng truyền thành một cái tiên cảnh không lão bất tử.
Lục Khiêm cẩn thận đi lên phía trước. Cái thế giới này ngoại trừ côn trùng ra, không có vật sống gì khác. Nếu vừa rồi biến thành đồ vật khác, chắc chắn đã bị lộ tẩy.
“Theo lý thuyết cương thi phải hút máu, nơi này không có người sống, vậy cương thi sinh tồn như thế nào?”
Lục Khiêm hơi nghi hoặc một chút.
Càng đi vào sâu trong rừng rậm, hình thái cương thi càng trở nên hoàn chỉnh, hình dạng kỳ quái. Đại bộ phận cương thi bay trên không trung, mặt xanh nanh vàng, ma khí um tùm.
Đây là Phi Cương, tên như ý nghĩa chính là cương thi biết phi hành.
Tu vi Phi Cương căn cứ đạo hạnh khác nhau mà biến hóa.
Bình thường năm trăm năm sẽ là Đạo Cơ, hai ngàn năm là Đan Kiếp.
Hạn mức cao nhất thì Lục Khiêm không biết rõ.
Trên Phi Cương là Bạt. Đây là tồn tại gần như ma, có được thần thông không thể tưởng tượng nổi.
Bạt cấp thấp nhất cũng có tu vi Nguyên Thần.
Rất nhanh, phía trước rộng mở sáng sủa. Cự mộc che trời biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một tòa sơn mạch màu xám.
Toàn bộ sơn mạch trước mắt được cấu thành từ đá hoa cương màu xám, kiểu dáng có chút giống ngọn núi sụp đổ.
Hai bên ngọn núi có dòng sông bao quanh.
Sông này hiện lên màu u lục, tản ra nguyệt hoa tinh khí nồng đậm.
Hai bên bờ sông mọc đầy Dong Thụ uốn lượn dữ tợn, thân cây màu nâu đen mọc ra u cục hình đầu người, cái mũi hơi khuếch lên, giống như đang hô hấp.
Ánh trăng chiếu xuống, gió nhẹ lướt qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận