Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 102 -




Tạ Vãn U nhận ra bộ quần áo màu đỏ hắn mặc là trang phục của đệ tử Hợp Hoan Tông, nên gọi đệ tử Bích Tiêu đến, trong lúc chờ đợi, Tạ Vãn U ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, lấy ra một lọ sứ, định cho hắn uống một viên thuốc cầm máu để cầm máu trước.
Tạ Vãn U vô tình để ý thấy cái đuôi dài ngoằng bên cạnh hắn và đôi tai hồ ly trắng rũ xuống trong mái tóc bạc, động tác trên tay không khỏi khựng lại.
Đây... là hồ ly tinh sao?
Không trách bộ dạng lại quyến rũ như vậy, Tạ Vãn U yên lặng suy nghĩ, bóp cằm hồ ly, nhét viên thuốc cầm máu vào miệng hắn.
Bị nàng đối xử như vậy, lông mày hắn nhíu lại càng chặt hơn, lông mi run run, như muốn vùng vẫy tỉnh dậy.
Ánh mắt Tạ Vãn U nhìn xuống, thấy trên cổ hắn đeo một chiếc vòng cổ mày vàng đỏ, trên đó đính một viên ngọc màu đỏ, hình dạng rất đặc biệt, làm nổi bật những đường vân màu đỏ quanh co trên cổ hắn, trông rất yêu dị và mê hoặc người ta.
Tạ Vãn U không kìm được mà nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ, đệ tử Hợp Hoan Tông này ăn mặc thật tinh xảo...
Không biết có phải do lúc chạy trốn quá vội vàng hay không mà quần áo của hắn rất lộn xộn, thắt lưng cũng đã cởi ra, Tạ Vãn U hơi lo lắng cho hắn, lỡ lúc đưa hắn lên cáng mà quần áo hắn bung ra thì quả thực không ổn lắm... Thế là Tạ Vãn U đưa tay ra, định giúp hắn thắt lại thắt lưng.
Vừa đưa tay ra kéo thắt lưng của hắn, cổ tay của Tạ Vãn U đã bị một lực mạnh nắm lấy.
Tạ Vãn U kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hồ ly.
Trong mắt hắn có chút mơ hồ vừa mới tỉnh dậy, như thể không tỉnh táo lắm, nhưng tay nắm lấy tay nàng lại rất mạnh - đó là một hành động thề chết bảo vệ sự trong sạch.
Đôi môi tái nhợt và mỏng manh của hắn mấp máy, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giọng khàn khàn chất vấn: "Ngươi... đang làm gì?"
Tạ Vãn U: "..."
Sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, sao lại tỉnh vào lúc này, chuyện này làm cho nàng phải giải thích như thế nào?
Nàng thật sự không có thừa lúc người ta gặp nguy mà lợi dụng đâu!
*
Lúc Tạ Vãn U định đưa tay về phía thắt lưng của hắn, thì cổ tay nàng bị nắm chặt. Cảnh tượng này trông giống như Tạ Vãn U đang muốn làm điều gì đó mờ ám nhưng lại bị chính chủ bắt quả tang.
Trong bầu không khí ngột ngạt, Tạ Vãn U cố gắng rút cổ tay ra khỏi tay hắn, nhưng không thành công. Đệ tử của Hợp Hoan Tông này trông có vẻ bị thương nặng, nhưng sức lực còn sót lại của hắn lại lớn hơn dự kiến.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn U, ánh mắt bùng lên một tia hung dữ giống như loài dã thú.
Nhưng Tạ Vãn U không hề sợ hãi, vì nàng đột nhiên phát hiện, màu mắt của hắn giống hệt màu mắt của Tiểu Bạch, đều là màu xanh xám sâu thẳm. Điều này khiến Tạ Vãn U không khỏi có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Trái tim nàng khẽ rung động, vì màu mắt của đệ tử Hợp Hoan Tông này rất giống với Tiểu Bạch, giọng điệu của nàng không khỏi dịu đi rất nhiều, nhẹ giọng giải thích với hắn: "Ta là đệ tử của Bích Tiêu Đan Tông, cách đây không lâu, đan tông chúng ta đã nhận được lời cầu cứu từ Hợp Hoan Tông, nên cố ý đến đây để giải cứu các đệ tử Hợp Hoan Tông, thắt lưng của ngươi bị lỏng, ta chỉ muốn giúp ngươi thắt lại thôi."
Nghe vậy, đôi tai hồ ly trên đỉnh đầu hắn khẽ rung lên, vẻ mặt hiện rõ là không tin lời của cô nói.
Tạ Vãn U vô tình nhìn lướt qua đôi tai nhọn đang rung của hắn, ngón tay nàng có chút ngứa.
Nàng khẽ ho một tiếng, bất lực nói: "Thật mà, với tình trạng hiện tại của ngươi, ta còn có thể làm gì ngươi được chứ?"
Hồ ly kia không nói gì nữa, hắn nhắm đôi mắt xanh xám xinh đẹp lại, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, như thể câu nói vừa rồi đã lấy đi hết sức lực của hắn.
Nhưng tay hắn túm lấy tay Tạ Vãn U vẫn không hề buông lỏng, tai hồ ly cũng vẫn cảnh giác dựng đứng.
"..." Tạ Vãn U cảm thấy hắn giống như loại hồ ly hoang dã không tin tưởng loài người.
Hồ ly túm lấy cổ tay nàng không cho nàng cử động, Tạ Vãn U thấy lòng bàn tay hắn máu thịt mơ hồ, chỉ cần cử động nhẹ cũng sẽ rỉ máu, đành mặc cho hắn túm lấy cổ tay.
Nàng ngồi xổm đến tê chân, có chút nóng nảy nghĩ, sao sư huynh sư tỷ còn chưa đến?
Sự im lặng dễ sinh ra ngượng ngùng, Tạ Vãn U cố gắng nói chuyện với đệ tử Hợp Hoan Tông này: "Này... ngươi tên gì?"
Hắn nhíu mày, không để ý đến nàng.
Tạ Vãn U: "Đêm qua ngươi đã gặp chuyện gì, sao lại thành ra bộ dạng này?"
"..."
Cuối cùng hắn cũng mấp máy môi, nhưng lại nói: "Đừng tán tỉnh."
Tạ Vãn U: "???" Ai tán tỉnh chứ? Nàng chỉ tùy tiện hỏi thôi mà.
Trong lòng đệ tử Hợp Hoan Tông này, nàng đã trở thành loại người như vậy rồi sao?
Vì thế Tạ Vãn U cũng không lên tiếng nữa, trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú tái nhợt yếu ớt của đối phương, đột nhiên phát hiện dưới môi hắn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, vì lẫn trong máu đỏ tươi nên rất khó để người khác chú ý.
Nhưng bây giờ Tạ Vãn U đã phát hiện ra, liền đột nhiên cảm thấy nốt ruồi đỏ nhỏ đó vô cùng chói mắt, vô cùng mê hoặc.
Mãi đến khi một trận tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, Tạ Vãn U mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng dời mắt đi.
Hai vị sư huynh vội vã chạy đến, trên quần áo đệ tử đan tông dính không ít vết máu, trán đầy mồ hôi, sắc mặt cũng khá chật vật, hiển nhiên vừa rồi bọn họ đã cứu không ít người bị thương, thật vất vả lắm mới có thời gian đến đây.
Nghe thấy tiếng bước chân, tai hồ ly của đệ tử Hợp Hoan Tông cảnh giác động đậy, nhưng Tạ Vãn U lại nhân lúc hắn không để ý, đột nhiên thắt chặt dây lưng của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận