Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 677 -




"Nàng bị ngốc hả, mai uống còn tác dụng gì nữa." Phong Nhiên Trú đi đến bên giường, đưa tay muốn kéo nàng dậy, nhưng Tạ Vãn U nhanh nhẹn lăn vào trong, rồi nằm im bất động.
Phong Nhiên Trú giật mình, vòng qua sờ mặt nàng: "... Nàng làm sao vậy?"
Tạ Vãn U đẩy tay hắn ra, nghiêm túc nói: "Giờ ta là nấm, chàng không nên nhìn thấy ta."
"..." Còn bảo không say, rõ ràng đã say ngất ngư rồi.
Phong Nhiên Trú không biết phải làm thế nào với Tạ Vãn U, thật ra là do hắn sơ ý, tối nay đã để Tạ Vãn U uống một hơi quá nhiều rượu lá sen.
Đây là linh tửu, lúc đầu chưa thấy hiệu lực, nhưng có tác dụng chậm rất mạnh, lúc đó những người khác uống rồi không có phản ứng gì, bởi vì ngoài Tạ Vãn U ra... những người có mặt ở đây đều không phải người.
Ma tu, Yêu tu, thần thú hỗn huyết... rượu lá sen đều không có tác dụng gì với họ, chỉ có tác dụng với tu sĩ, có lẽ Tạ Vãn U thấy người khác uống không sao nên mới uống thêm vài chén.
Kết quả... thành ra như bây giờ.
Phong Nhiên Trú chống tay vào mép giường nhìn nàng: "Được rồi, nấm nhỏ, nàng muốn thế nào mới chịu uống canh giải rượu?"
Tạ Vãn U lập tức nói: "Ta muốn xem hổ lớn!"
"..." Hắn biết ngay mà.
Phong Nhiên Trú không muốn đồng ý lắm, nhưng không chịu nổi Tạ Vãn U nũng nịu, đành phải mặt lạnh biến thành hình dạng Bạch hổ, vừa nằm sấp xuống đất, trên lưng đã mọc ra một Tạ Vãn U.
"Nhiều lông quá—-" Tạ Vãn U nằm trên lưng hắn thỏa mãn cọ cọ, rất nhanh đã để ý đến móng vuốt hổ của hắn, nàng vòng hai tay qua đầu hổ, cố gắng ôm lấy móng vuốt hổ của hắn.
Đáng tiếc là Bạch hổ mà Phong Nhiên Trú biến thành có kích thước hơi lớn, Phong Nhiên Trú chỉ có thể nằm sấp xuống, nàng mới miễn cưỡng chạm được vào móng vuốt hổ.
Đôi tai hổ dựng đứng của hắn bị cằm Tạ Vãn U đè bẹp, không nhịn được nheo một bên mắt: "... Nàng lại muốn làm gì?"
Tạ Vãn U nói một cách rất đương nhiên: "Ta chơi trò bắt tay với Tiểu Bạch, chẳng phải chàng không vui sao, giờ ta chơi với chàng, đây gọi là gì, đây gọi là chia đều ân sủng!"
... Chia đều ân sủng cái đầu nàng, Phong Nhiên Trú không hài lòng kêu lên một tiếng, nhưng bị Tạ Vãn U ngăn lại: "Không được kêu! Chàng cũng không muốn chuyện này bị người khác phát hiện chứ, Ma tôn đại nhân..."
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú thở dài bất lực, đành phải uy hiếp nàng: "Nàng uống canh trước, nếu không thì đừng hòng sờ vào."
Tạ Vãn U cũng khá nghe lời, thật sự đi uống canh, sau đó lại nằm trên lưng hắn, bắt đầu với tay sờ miếng đệm chân đen của hắn.
Tạ Chước Tinh cũng buồn ngủ rồi, từ trên giường nhảy xuống, đi đến giữa hai chân trước của Phong Nhiên Trú, thân thể nghiêng sang một bên, bịch một tiếng, gối đầu lên chân trước của hắn, há to miệng ngáp một cái.
Phong Nhiên Trú cúi đầu nhìn đứa bé vô cùng tự nhiên đến chỗ này một hồi, theo bản năng, không nhịn được cúi đầu liếm lông cho nó.
Tạ Chước Tinh phát ra tiếng gừ gừ, lật người một cái, để lộ cái bụng trắng như tuyết và miếng đệm chân màu hồng.
Phong Nhiên Trú nhìn đứa bé ngu ngốc này, khinh thường khịt mũi một tiếng.
Thật làm mất mặt loài hổ.
Tiếng khịt mũi của Phong Nhiên Trú khiến Tạ Chước Tinh mở mắt, nó như nhớ ra gì đó, đưa bàn chân nhỏ đến gần mũi hắn: "Hồ ly thúc thúc, thúc ngửi xem chân con có hôi không ~"
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú bình tĩnh đè Tạ Chước Tinh xuống đất: "Nhóc con thối, trước tiên con ngửi chân của ta trước đi."
Tạ Chước Tinh vùng vẫy dưới chân hắn, Phong Nhiên Trú cố tình nhấc chân lên một chút, đợi khi đứa nhỏ định bỏ chạy thì lại giẫm nó thành một đống bánh mèo.
"Không được đánh nhau!" Tạ Vãn U lớn tiếng tuyên bố lệnh ngừng chiến, rồi trừng phạt hai cha con một trận: "Mèo hư sẽ bị phạt!"
Phong Nhiên Trú và Tạ Chước Tinh nhìn nhau, im lặng ngừng đấu tranh.
Mãi đến rất khuya, Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh mới ngủ thiếp đi.
Phong Nhiên Trú sắp xếp cho hai mẹ con xong xuôi, thở dài mệt mỏi, quyết định sau này không cho Tạ Vãn U uống rượu mạnh nữa, nàng không nói lý lẽ, thực sự rất mệt.
Sáng hôm sau thức dậy, mọi thứ trở lại bình thường.
Sáng sớm, Tạ Vãn U cùng mọi người từ biệt Vân Mi, Tạ Vãn U tinh mắt nhận ra khóe miệng Vân Mi hơi cong lên, trông tâm trạng rất tốt.
Trái lại Giang Ánh Trần vẫn bình thường, chỉ có đôi môi tái nhợt hiếm khi có được chút sắc hồng.
Xem ra đã làm hòa rồi…
Tạ Vãn U cảm khái trong lòng, nói chuyện với hai người một lúc, làm rõ những chi tiết về chú văn rồi mới cáo từ.
Nàng muốn đổi đường đi đến Thái Vi Cung để hỏi tung tích của Nghiệt Kính Đài, nên không đi cùng những người khác, mà đi trước với Phong Nhiên Trú, đợi làm xong việc sẽ quay về đảo Bồng Lai.
Những người khác không thể bay nhanh bằng Phong Nhiên Trú, có lẽ lúc nàng từ Thái Vi Cung trở về, vẫn có thể đuổi kịp họ.
Rời khỏi Liên Thành thơm ngát, Tạ Vãn U ngồi trên lưng con hổ trắng to lớn, phóng nhanh về phía Thái Vi Cung.
Nghiệt Kính Đài... Tạ Vãn U lẩm nhẩm cái tên của thần khí này, trong lòng thầm nghĩ, không biết chiếc gương trong mơ của Tiểu Bạch có phải là cái này hay không.
Thái Vi Cung nằm trên đỉnh núi Huyền Cơ ở Định thành. Tạ Vãn U từ Liên thành đi đến, chỉ mất nửa canh giờ đã đến Định thành.
Đến Thái Vi Cung là ý định nhất thời của nàng, vì vậy Tạ Vãn U còn chưa kịp gửi thiếp bái viếng đến Cung chủ của Thái Vi Cung, chỉ có thể tạm thời nhờ thủ vệ của Thái Vi Cung báo lên Cung chủ.
Tạ Vãn U đường đường là một Đảo chủ đang trên đà phát triển mạnh mẽ, bên cạnh chắc chắn sẽ có người hầu hạ, nếu không sẽ rất mất mặt, vì vậy Phong Nhiên Trú đã cải trang, đóng giả làm người hầu của nàng.
Tạ Vãn U nhìn vào bên trong Thái Vi Cung, hơi nheo mắt lại, xem ra sau khi lão tổ của Thái Vi Cung phi thăng, Thái Vi Cung đã suy tàn, kiến trúc bên trong môn phái toát lên một vẻ tiêu điều, tu vi của đệ tử Thái Vi Cung cũng không cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận