Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 399 -




Hơn nữa theo những gì Tạ Vãn U nói với Huyền Hành Tử, Độ Huyền Kiếm Tôn không thích động vật vậy mà đã đồng ý cho nàng nuôi thú ở tông môn rồi?
Mọi người không hiểu nổi Tạ Vãn U đã làm thế nào để Lục sư thúc đồng ý, họ không hiểu, vô cùng chấn động, sự tò mò đối với Tạ Chước Tinh cũng vì thế mà lên đến đỉnh điểm.
Sau khi Tạ Vãn U đảm bảo vật nhỏ này sẽ không quấy phá trong giờ học, nàng đi đến chỗ ngồi của mình, kể từ đó, các đệ tử xung quanh không nhịn được mà lén liếc nhìn nó, muốn xem xem nó có gì đặc biệt.
Lúc đầu nó chỉ dùng chân chơi đùa với mái tóc của Tạ Vãn U, hoặc trốn trong lòng nàng lặng lẽ thò đầu ra quan sát những người xung quanh, sau đó có lẽ chơi mệt rồi, nó mơ màng ngủ thiếp đi... Ngoại trừ thích ngủ, trông có vẻ hơi dễ thương, hình như không có gì đặc biệt.
Mọi người ôm suy nghĩ như vậy, đến khi tan học, động tác thu dọn bàn học không hẹn mà chậm lại.
Bất ngờ xuất hiện một vật nhỏ lông xù trong tông môn vốn yên tĩnh như chết này, ai mà không tò mò chứ?
Dưới đủ loại ánh mắt tò mò, Tạ Chước Tinh không hề hay biết gì mà duỗi dài tứ chi, há to miệng ngáp một cái, sau đó mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, non nớt hỏi Tạ Vãn U: "Nương, đã tan học chưa?"
Tạ Vãn U cười khổ xoa mũi nó, nhẹ nhàng nói: "Ừ, tan học rồi, con ngủ có ngon không?"
Tạ Chước Tinh xấu hổ nhảy lên bàn, thấy Tạ Vãn U cất quyển sổ ghi chép nhỏ, nghiêng đầu bối rối: "Tiểu Bạch cũng không muốn ngủ, nhưng Huyền Hành gia gia vừa giảng bài là Tiểu Bạch cảm thấy chóng mặt... thật kỳ quái."
Các đệ tử khác nghe vậy, buồn cười trong lòng.
Phương pháp giảng bài của Huyền Hành Tử này, ai nghe mà chẳng chóng mặt, đều cố chịu thôi, chỉ có con vật nhỏ này dám nói trước mặt Huyền Hành Tử.
Quả nhiên, Huyền Hành Tử nghe lời vật nhỏ nói, lập tức bắt đầu trợn mắt: "Rõ ràng là vật nhỏ này không có chí tiến thủ, liên quan gì đến lão phu?"
Tạ Chước Tinh bị gia gia quái dị hù dọa, chui tọt vào trong tay áo của Tạ Vãn U chỉ để hở một cái đầu nhỏ, mở to đôi mắt tròn xoe cảnh giác và tò mò quan sát ông ấy.
Huyền Hành Tử bị vật nhỏ nhìn chằm chằm như vậy, bỗng nảy sinh chút hứng thú, thong thả đi tới, trước tiên hỏi Tạ Vãn U một câu: "Bài vừa rồi, con hiểu được bao nhiêu?"
Tạ Vãn U dùng ngón tay vuốt ve đầu đứa bé, thành thật khai báo: "Vãn bối ngu dốt... không hiểu gì cả."
Là chuyện trong dự liệu, Huyền Hành Tử không tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Trước kia con vẫn luôn ngủ trong giờ học của lão phu, hiểu được mới là chuyện lạ, nếu con thật sự muốn học trận pháp, sau này cứ đến tìm lão phu."
Ngụ ý là lại mở lớp học riêng cho nàng.
Tạ Vãn U nhẹ giọng ho khan: "Đa tạ Huyền Hành sư bá."
Huyền Hành Tử liếc nàng một cái: "Ra ngoài một chuyến, con thay đổi nhiều đấy."
Ít nhất trong đôi mắt đã không còn vẻ gian tà khiến ông ấy không thích.
Huyền Hành Tử chuyển ánh mắt nhìn vật nhỏ trong ống tay áo của Tạ Vãn U, giả vờ hỏi bâng quơ: "Nó là con non của linh thú cấp cao à?"
Tạ Vãn U gật đầu, giới thiệu: "Nó gần bốn tuổi rồi, tên ở nhà là Tiểu Bạch."
Tạ Chước Tinh lập tức ngẩng đầu bổ sung: "Tên thật của Tiểu Bạch là Tạ Chước Tinh!"
"Ừ, tên Tạ Chước Tinh, tên hay đấy." Huyền Hành Tử chắp tay sau lưng, ông ấy đã có tuổi, tóc đã bạc trắng, khuôn mặt không còn trẻ trung, mặt mũi cũng vi nghiêm túc quanh năm, có thêm vài nếp nhăn trông có vẻ rất khó tính, không giống như vẻ mặt từ bi của Thẩm tông chủ, trông ông ấy giống một lão già nghiêm khắc.
Thực ra Tạ Chước Tinh hơi sợ gia gia hung dữ này, nhưng nghe gia gia khen tên mà nương đặt tên cho mình hay thì lại không sợ lắm, chui ra khỏi ống tay áo của Tạ Vãn U, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nàng, vui vẻ ưỡn ngực.
Huyền Hành Tử nhìn đôi mắt tròn màu xanh lam của nó, hình như chìm vào một hồi ức nào đó: "Màu mắt này, trông giống như..."
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu: "?"
Huyền Hành Tử tỉnh lại sau hồi ức, dừng câu chuyện lại, lại hỏi Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch cai sữa chưa?"
Tạ Vãn U nói: "Đôi khi vẫn uống một chút, đã có thể ăn thịt rồi."
Huyền Hành Tử cau mày, nhìn bộ lông mềm mại của đứa bé: "Trên núi mùa đông lạnh như vậy, cũng không cho nó mặc thêm quần áo, nhìn bộ lông trên người nó có tí teo thế này, lỡ ốm thì phải làm sao?"
"?" Tạ Vãn U cười khổ giải thích: "Tiểu Bạch là linh thú hệ hỏa, không sợ lạnh."
Huyền Hành Tử sửng sốt một chút, sắc mặt thay đổi, những nếp nhăn trên mặt hình như sâu hơn: "Thật trùng hợp..."
Ông ấy nhìn vật nhỏ một lúc, hình như đang nhìn một người khác qua nó.
Một lát sau, Huyền Hành Tử mới như nhớ ra điều gì, dặn Tạ Vãn U: "Sư tôn của con không thích linh thú, con nhớ đừng để sư tôn con nhìn thấy nó."
Tạ Vãn U cũng biết chuyện này, tất nhiên gật đầu đồng ý.
Cuối cùng Huyền Hành Tử liếc nhìn Tạ Chước Tinh, đưa tay ra, hình như muốn xoa đầu nó.
Tạ Chước Tinh chủ động đưa đầu nhỏ đến dưới tay ông ấy, không ngờ Huyền Hành Tử chỉ giả vờ, sắp chạm vào đầu nó thì đổi hướng, làm một động tác giả, quay sang chỉnh lại góc áo: "Góc áo của lão phu hình như hơi lộn xộn."
"?" Tạ Chước Tinh vẫn ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Sao lại có gia gia thích trêu chọc trẻ con thế này chứ?
Huyền Hành Tử hừ lạnh.
Vừa rồi, vật nhỏ này nói ông ấy giảng bài không hay, ông ấy nhớ hết đấy.
Không xoa đầu nó đâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận