Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 464 -




Tạ Chước Tinh nghe thèm, Kê thành? Trong Kê thành có nhiều gà không?
寂: [jì] Tịch: Yên tĩnh, vắng vẻ; 鸡 [jī]Kê: Gà. Đồng âm khác nghĩa, nên Tiểu Bạch nghe nhầm từ Tịch Thành thành Kê Thành.
Đợi hồ ly thúc thúc trở về, có mang theo một hoặc hai con gà tặng nó và nương không nhỉ?
Tạ Chước Tinh rất tò mò về quá trình hồ ly thúc thúc đánh chiếm Kê thành, vì vậy đến chập tối, nó nhân lúc Huyền Minh Đạo Nhân ra ngoài, lén chui vào ổ mèo mà nương làm cho nó, lặng lẽ dùng khóa trường mệnh liên lạc với Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú kết nối hơi chậm: "Sao thế?"
Hắn vừa kết thúc một trận công thành, trong đôi mắt màu xám xanh vẫn còn sót lại vẻ tàn nhẫn chưa tan, âm thanh nền còn tràn ngập tiếng kêu thảm thiết, Phong Nhiên Trú cau mày, cố nén sát khí đang cuồn cuộn trong cơ thể, xách theo đao Tu La, chuyển sang một nơi khác yên tĩnh hơn.
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu quan sát hắn một lúc, nhưng không hề sợ hãi, đột nhiên hiểu ra: "Hồ ly thúc thúc, thúc đang đi săn sao?"
Phong Nhiên Trú đang lau Tu La đao, nghe vậy thì sửng sốt: "... Đi săn?"
"Kê thành đó." Tạ Chước Tinh nằm trong ổ mèo vẫy đuôi đầy mong đợi, rất kiên nhẫn nhắc nhở hắn: "Chính là nơi có rất nhiều gà!"
"..."
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc, sát khí trong lòng đều tan biến sạch sẽ.
Vật nhỏ này, rốt cuộc trong đầu đang nghĩ gì vậy.
Phong Nhiên Trú đang muốn vô tình phá vỡ giấc mơ đẹp của đứa nhỏ, nhưng lại thấy đứa nhỏ đột nhiên kêu lên một tiếng, lấy ra từ khóa trường mệnh một lá phù Truyền Tin đang nhấp nháy, đuôi vẫy càng nhanh hơn: "Nương cũng muốn nói chuyện với Tiểu Bạch!"
Phong Nhiên Trú lập tức không nói nên lời.
Đứa nhỏ nhanh chóng kết nối, giọng nói của Tạ Vãn U truyền đến: "Bảo bối Tiểu Bạch ~ có nhớ nương không nào?"
"Nhớ ạ! Nhớ ạ!" Tạ Chước Tinh lập tức lớn tiếng trả lời.
Tạ Vãn U rõ ràng lại nghiện mèo, đầu óc không tỉnh táo nói ra lời đường mật: "Yêu Tiểu Bạch nhất, hôn hôn hôn ~"
Tạ Chước Tinh nghe xong vui vẻ không thôi, nhưng Phong Nhiên Trú nghe xong thì rất không hài lòng, đột nhiên hỏi: "Thế còn ta thì sao?"
Bên phía Tạ Vãn U, đột nhiên im lặng: "..."
Một lúc sau, Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, có chút chột dạ nói: "... Sao chàng cũng ở đây?"
Phong Nhiên Trú cười lạnh: "Ta không ở đây, sao biết được nàng yêu Tiểu Bạch nhất?"
Tạ Vãn U dừng lại một chút, lập tức rất muốn sống mà nói lời đường mật với hắn: "Yêu chàng nhất, hôn hôn hôn ~"
Phong Nhiên Trú không hề lay động: "Nàng xuống núi rồi đúng không, đợi đấy, ta đến tìm nàng."
"Chuyện này, vẫn nên đối mặt trực tiếp thì tốt hơn."
Tạ Vãn U: "..."
Cứu mạng!
Tạ Vãn U vô tình làm hỏng kế hoạch, chưa kịp nghĩ cách làm dịu cơn giận của Phong Nhiên Trú thì đã nghe Tạ Chước Tinh vội vàng từ chối: "Không được!"
Ánh lửa sau lưng Phong Nhiên Trú hắt lên khuôn mặt hắn, giữa tiếng gào thét ẩn hiện, hắn nhướng mày hỏi: "Tại sao không được?"
Nhất thời Tạ Chước Tinh cứng họng, ấp úng nửa ngày, bỗng ưỡn ngực nhỏ, lý lẽ không chính đáng nhưng vẫn mạnh mẽ: "Tiểu Bạch không được hôn nương, nên hồ ly thúc thúc cũng không được hôn."
Phong Nhiên Trú: "... Đây gọi là mình không vui thì cũng không cho người khác vui."
Tạ Chước Tinh chua đến nỗi muốn sủi bọt, lẩm bẩm: "Dù sao thì cũng không được..."
Lúc này, Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Chỗ này của ta cũng sắp kết thúc rồi, dù chàng có đến đây thì cũng không gặp được ta đâu."
Lúc nàng nói chuyện, bên đó còn thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu răng rắc kỳ lạ, Phong Nhiên Trú cũng không còn tâm trạng để tức giận với nàng nữa, hắn cau mày hỏi: "Tiếng gì thế?"
"Ồ, có một con cương thi ở đây, đó là tiếng xương khớp của nó đang cọ xát." Tạ Vãn U giải thích sơ lược tình hình trước đó: "Lần này chúng ta đến một ngôi làng nhỏ, ở ngôi làng này, người dân chôn cất trong rừng núi đều biến thành cương thi hàng loạt, để ngăn chặn độc tố của cương thi lan sang các ngôi làng khác, chúng ta cần phải tiêu diệt hết cương thi."
Phong Nhiên Trú: "Ngôi làng đó có bao nhiêu cương thi?"
"Khi mới đến đây, gần như cả một ngôi làng đều là cương thi." Tạ Vãn U dùng kiếm chém một nhát vào con cương thi đang lao tới: "Giết cả ngày, sắp dọn xong rồi, bây giờ chúng ta đang phân tán tìm kiếm trên núi, xem có con nào lọt lưới không."
Tạ Chước Tinh nắm bắt được từ khóa, tinh thần phấn chấn: "Nương giết xong cương thi lại đi bắt cá à?"
Tạ Vãn U: "?"
Sau khi hiểu ra, Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa bất lực: "Đồ ngốc, lọt lưới là một thành ngữ, dùng để chỉ những kẻ địch và kẻ xấu thoát khỏi vòng vây như cá, chứ không phải là cá thật."
Hiểu mình đã gây ra một trò đùa lớn, Tạ Chước Tinh có chút xấu hổ, cúi đầu dùng chân cào cào tấm nệm: "Nương, sau này Tiểu Bạch nhất định sẽ học thành ngữ cho giỏi."
Phong Nhiên Trú cố tình đâm thêm một nhát: "Tiểu Bạch chỉ nghĩ đến chuyện ăn ngon, nãy còn hỏi ta có phải đi săn ở Kê Thành không."
“Phụt ——” Tạ Vãn U buồn cười: “Kê thành? Là Tịch thành đi.”
Trong mắt Tạ Chước Tinh lộ vẻ hoang mang, có gì khác nhau sao?
Tạ Vãn U kiên nhẫn giải thích với nó: “Bảo bối, chữ Tịch này là Tịch trong tĩnh lặng, không phải kê trong gà rừng đâu.”
Lúc này Tạ Chước Tinh mới bừng tỉnh.
Đồng thời, cũng có chút thất vọng.
Một thành đầy gà, chẳng còn nữa.
Phong Nhiên Trú nhìn vẻ không có tiền đồ của đứa nhỏ, có chút bất đắc dĩ ấn ấn giữa mày: “Muốn ăn vậy sao, lần sau về ta mang cho con mấy con là được.”
Đứa nhỏ rất dễ dỗ dành, nghe vậy liền quét sạch vẻ thất hồn lạc phách, lập tức vui vẻ hẳn lên.
Lúc này, bên phía Phong Nhiên Trú truyền đến tiếng động, có người nói: “Tôn thượng, cửa Viêm thành đã phá.”
Phong Nhiên Trú ừ một tiếng, giọng điệu nhanh chóng trở nên lạnh lùng: “Thành chủ Viêm thành đâu?”
“Đang trốn về hướng Ly thành.”*

Bạn cần đăng nhập để bình luận