Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 57 -




Kẻ lừa đảo lập tức dựng ngược lông mày, hung dữ nói: “Liên quan gì đến ngươi? Không mua thì cút đi!”
Cô nương mặc đồ xanh lá do dự một giây: “Dù sao cũng bị phong ấn rồi, có chê bai một chút thì cũng bình thường thôi mà?”
Kẻ lừa đảo hốt hoảng thanh minh: “Đừng nghe lời nàng! Biết đâu nàng cố tình nói thần khí của ta là đồ giả để cướp thần khí của ngươi thì sao!”
Tạ Vãn U: “Thật thì không thể giả được, giả không thể thật được, ngươi dám lấy thần khí ra để ta thử xem nó là thật hay giả không?”
Kẻ lừa đảo bị đâm trúng chỗ đau, tức giận nói: “Ăn no rửng mỡ, ta không bán nữa!”
Kẻ lừa đảo nói rồi quay người định bỏ đi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tạ Vãn U vươn tay túm lấy chuôi thanh kiếm cũ nát trong lòng gã, tiếng vải bị xé vai lên, thanh kiếm bị rút ra.
Thân kiếm đã gỉ sét loang lổ, Tạ Vãn U nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận và hoảng sợ của kẻ lừa đảo, mỉm cười, đưa tay còn lại khẽ gảy vào thân kiếm —-
Một tiếng “bốp” vang lên, thân kiếm gãy làm đôi, lúng túng rơi xuống bãi cỏ.
Tạ Vãn U kinh ngạc nói: “Chao ôi, xem như là thần khí, sau khi bị phong ấn cũng không thể giòn như vậy đi.
Kẻ lừa đảo: “...”
Còn cô nương áo xanh thì vô cùng kinh ngạc. Cuối cùng nàng ấy cũng hiểu ra, trợn mắt nhìn kẻ lừa đảo: "Ngươi dám lừa tiền bà đây à?"
Kẻ lừa đảo mắng tục một tiếng, giật lấy túi càn khôn đựng hơn chín mươi vạn linh thạch từ tay cô nương áo xanh rồi định chạy trốn.
Tạ Vãn U nhanh mắt ném chuôi kiếm trong tay ra, tên lừa đảo bị trúng vào chân phải, ngã lăn ra đất, ôm chân kêu la thảm thiết.
Tạ Vãn U nhặt chiếc túi càn khôn rơi trên đất trả lại cho cô nương áo xanh, bất lực nói: "Sau này phải cẩn thận với những kẻ lừa đảo, ngay cả khi đó thực sự là bảo vật thì cũng không thể bán rẻ như vậy, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí."
"Vâng, vâng, ta nhớ rồi." Cô nương áo xanh nhận lấy túi càn khôn, vô cùng ngượng ngùng gãi đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vui vẻ lấy ra một nắm linh thạch trong túi càn khôn, nhiệt tình nhét vào tay Tạ Vãn U: "Nếu không có ngươi thì ta đã bị lừa mất nhiều linh thạch như vậy, đây là tiền cảm ơn, ngươi nhận lấy đi!"
Tạ Vãn U: "Không cần đâu!"
Cô nương áo xanh: "Cứ nhân đi!"
Hai người cứ đẩy qua đẩy lại một nắm linh thạch, tên lừa đảo nằm dưới đất ôm chân, trên đầu là nắm linh thạch cứ bị đẩy qua đẩy lại, không khỏi nghi ngờ cuộc đời này.
Cuối cùng, Tạ Vãn U vẫn kiên quyết từ chối không nhận linh thạch của cô nương áo xanh.
Nếu là lúc bình thường, Tạ Vãn U chắc chắn sẽ không do dự nhận lấy, nhưng cô nương này là đệ tử của Bích Tiêu Đan Tông, sau này Tạ Vãn U muốn bái nhập Bích Tiêu Đan Tông, sao có thể tiện tay nhận tiền của nàng ấy chứ?
Cô nương áo xanh rất kính nể hành động không vì tiền mà dao động của Tạ Vãn U, thậm chí còn đổi cách xưng hô thành "nữ hiệp tỷ tỷ" để gọi nàng.
Tạ Vãn U: "..." Sư tỷ tương lai có chút ngốc nghếch đi?
Thôi bỏ đi, bỏ đi.
Nếu đã tìm được người, Tạ Vãn U liền quay người định đi ra ngoài, cô nương kia lập tức đi theo, tự nhiên hỏi: "Nữ hiệp tỷ tỷ, tỷ có biết đường đến Bích Hòa Đường không?"
Tạ Vãn U: "Biết."
Cô nương áo xanh: "Dẫn ta đi với dẫn ta đi với! Huhu, ta bị kẹt ở đây cả nửa ngày rồi, khu rừng này thật sự không thân thiện với người mù đường huhuhu..."
Tạ Vãn U:“……”
Cô nương này chắc hẳn được tông môn bảo vệ rất tốt, luôn tin tưởng người khác một cách tuyệt đối, nhanh chóng khai hết tên mình, năm nay bao nhiêu tuổi, thích ăn món gì.
Từ lời kể của nàng ấy, Tạ Vãn U biết được tên cô nương này là Lạc Như Hi, không khỏi cảm thán tên đúng với người.
—— Nhiệt tình như mặt trời nhỏ, khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Lạc Như Hi vừa đi vừa lẩm bẩm phàn nàn: "Sư tôn luôn trách ta ngốc nghếch, nói ta ra ngoài chắc chắn sẽ bị lừa, không ngờ ta lại thực sự bị lừa, hazz, sư tôn nói quả thật có lý, ngài ấy bảo ta ra ngoài đưa đồ, chắc hẳn cũng muốn ta rèn luyện bản thân một chút."
Tạ Vãn U thầm nghĩ, sư tôn của ngươi đúng là hiểu ngươi.
Lạc Như Hi thở dài, giọng nói lại trở nên vui vẻ: "Nhưng nói nhỏ cho ngươi biết, thật ra lần này ta có nhiệm vụ rất quan trọng, người trong môn phái chúng ta phát hiện ra một sư muội có thiên phú cao, ta phục sách chính là lừa gạt tiểu sư muội — khụ khụ đưa sư muội về môn phái."
Lạc Như Hi nhất thời lỡ lời, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, phấn khích vỗ tay: "Ngươi xem, sư tôn không giao nhiệm vụ này cho người khác mà lại giao cho ta, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ mặc dù ngài ấy ghét bỏ ta nhưng cũng coi trọng ta!"
Tạ Vãn U:... Hóa ra sư muội sắp bị lừa chính là ta sao?
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lạc Như Hi, Tạ Vãn U không nói nên lời.
Các ngón chân của nàng lại bắt đầu co rúm lại.
Tạ Vãn U muốn nói gì đó nhưng đều bị Lạc Như Hi chen ngang.
Hai người vừa nói vừa cười đến Bích Hòa Đường, Lạc Như Hi thấy từ xa cánh cửa lớn của Bích Hòa Đường, vẫy tay với Tạ Vãn U: "Cảm ơn cô nương, ngươi đợi ta ở đây một lát, ta đưa đồ cho Lâm thúc rồi sẽ mời ngươi đến Vọng Nguyệt Lâu ăn cơm!"
Nói xong, nàng ấy hớn hở chạy vào Bích Hòa Đường.
Tạ Vãn U do dự một lúc, đành cắn răng đi theo Lạc Như Hi vào cửa.
Dù sao cũng mất mặt, sớm mất mặt hay muộn mất mặt cũng chẳng khác gì nhau.
Lạc Như Hi tìm thấy Lâm chưởng quầy ở hậu đường, sau đó cẩn thận lấy ra một chiếc hộp, đưa cho Lâm chưởng quầy: "Đan Tẩy Kinh Phạt Tủy, ta đã mang đến rồi, tiểu sư muội đâu?"
Nàng vừa nói vừa không nhịn được nhìn quanh, không thấy tiểu sư muội đâu, ngược lại nhìn thấy "nữ hiệp tỷ tỷ" mà nàng ấy mới quen biết hôm nay.
Lạ thật, chẳng lẽ nữ hiệp tỷ tỷ muốn tiện đường đến Bích Hòa Đường để khám bệnh?
Lạc Như Hi không tìm thấy tiểu sư muội, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm chưởng quầy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận