Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 298 -




Dù sao thì nàng cũng không thể lần nào đến Ma Vực cũng phải bay mất ba ngày, Phong Nhiên Trú đã đưa cho nàng một truyền tống trận có thể sử dụng nhiều lần.
Chờ nàng đến Bích Tiêu Đan Tông, rồi thông qua trận pháp hiệu quả dài lâu này trở về Ma Vực là được.
Nghe nói có thể trực tiếp đến Bích Tiêu Đan Tông, Huyền Du Đạo Nhân càng thêm do dự.
Bởi vì chuyện năm đó, ông ta và Thẩm Thanh Sương đúng là đã rất lâu không gặp nhau.
Dù có chán ghét thế nào thì dù sao cũng là bạn cũ năm xưa, nhiều năm không liên lạc, nói là không muốn gặp lại thì chắc chắn là nói dối.
Lúc ông ta rời khỏi giới tu chân, Bích Tiêu Đan Tông mới thành lập được không lâu, đúng là lúc danh tiếng đang lên.
Nghe nói những năm gần đây Kỳ Nguyên Cảnh không ít lần nhắm vào Thẩm Thanh Sương, giờ đây Bích Tiêu Đan Tông có khi sắp không xong rồi.
Huyền Du Đạo Nhân đắn đo mãi, vừa muốn đến xem trò cười của Thẩm Thanh Sương, vừa ngại lời thề năm xưa, không muốn bước chân vào giới tu chân thêm nữa.
Ông ta khoát tay, buồn bã ngồi xuống ghế, dùng mũi phi tiêu chọc chọc vào bàn, chọc một cái là thủng một lỗ: "Để ta suy nghĩ thêm..."
Tạ Vãn U không khuyên nữa, chỉ nói: "Tiền bối, ta đợi đại sư ở bên ngoài."
Đóng cửa lại, Tạ Vãn U chọn một lan can ở hành lang ngồi xuống, hỏi Phong Nhiên Trú: "Ngươi nói Huyền Du Đại Sư sẽ đồng ý không?"
Phong Nhiên Trú một tay ôm đứa con đang gặm ngón tay của hắn, không chút do dự nói: "Sẽ đồng ý."
Tạ Vãn U tò mò hỏi: "Sao ngươi chắc chắn thế?"
"Không phải ông ta ngày nào cũng mong nhận ngươi làm đồ đệ sao?" Phong Nhiên Trú lười biếng nói: "Có thể danh chính ngôn thuận nhận ngươi làm đồ đệ, lại còn có thể trong thời gian ngắn đến Bích Tiêu Đan Tông gặp lại bạn cũ, ông ta sao có thể từ chối."
Quả nhiên không bao lâu sau, Huyền Du Đạo Nhân mở cửa, khẽ ho một tiếng, ánh mắt né tránh: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này đúng là nên chính thức một chút, vậy thì ta cùng ngươi đi chuyến này."
...
Ban đầu định một mình trở về Bích Tiêu Đan Tông, thế mà Tạ Vãn U lại dẫn theo thêm một vị Luyện đan sư Thiên cấp.
Đến địa điểm bố trí trận pháp, Tạ Vãn U hôn Tiểu Bạch một cái, lưu luyến tạm biệt nó: "Nương đi đây, Tiểu Bạch nếu nhớ nương thì dùng phù Truyền Tin nói chuyện với nương nhé?"
Tạ Chước Tinh dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào cổ nương, ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu Bạch biết rồi ~"
Huyền Du Đạo Nhân đứng bên cạnh khoan tay, lạnh lùng nói: "Xa như vậy, dùng phù Truyền Tin bình thường không liên lạc được đâu."
Tạ Vãn U giải thích: "Là phù Truyền Tin đặc chế."
Lúc này Huyền Du Đạo Nhân mới hừ một tiếng.
Những lời muốn nói, Tạ Vãn U đã nói với đứa nhỏ từ tối hôm qua rồi, lúc này cũng không tiện nói lại một lần nữa, đơn giản tạm biệt nó, rồi giao đứa bé cho Phong Nhiên Trú, còn đưa luôn cả cần câu mèo cho hắn.
Phong Nhiên Trú cầm lấy cần câu mèo đó, trán nổi đầy gân xanh: "Không cần đâu, ta tuyệt đối sẽ không cho nó chơi cái thứ này."
"Đừng nói chắc chắn thế.” Tạ Vãn U thần bí nói: "Thêm mấy ngày nữa, ngươi sẽ đến cảm ơn ta."
Phong Nhiên Trú không hề nghĩ mình sẽ cảm ơn nàng vì chiếc cần câu này, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy.
Tạ Vãn U mới lui về một bước: "Thế... ta đi đây?"
Phong Nhiên Trú muốn nói lại thôi, định nói gì đó, nhưng Huyền Du Đạo Nhân đã đạt đến giới hạn, đẩy vai Tạ Vãn U về phía trận pháp, hận rèn sắt không thành thép: "Đi đi đi! Đừng nói nữa, có gì mà nói, cũng đâu phải tám trăm năm không gặp, lão đây ghét nhất kiểu phu thê các ngươi, cứ như thể khó mà chia xa được, thật là sến súa!"
"Chờ đã đại sư, đừng vội như vậy --" Tạ Vãn U bị đẩy đi, liên tục ngoái đầu lại, Tạ Chước Tinh ngồi trong lòng Phong Nhiên Trú, vẫy vẫy chân trước với nàng, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Nương, tạm biệt..."
Đứa bé vừa khóc, Tạ Vãn U cũng không nhịn được nữa, mũi bắt đầu cay cay.
Trái tim Huyền Du Đạo Nhân còn cứng hơn cả đá, dứt khoát kéo nàng vào phạm vi trận pháp, trận pháp lập tức khởi động, ánh sáng bùng lên làm mờ bóng dáng Phong Nhiên Trú và Tạ Chước Tinh, cũng che khuất tầm nhìn của Tạ Vãn U.
Một cảm giác mất trọng lực ập đến, Tạ Vãn U vẫn đang chìm trong nỗi buồn thì đột nhiên nghe thấy tiếng mắng mỏ như tỉnh mộng của Huyền Du Đạo Nhân bên cạnh: "Chết tiệt! Quên mặc bộ quần áo đẹp nhất rồi!"
Tạ Vãn U: "..."
Huyền Du Đại Sư, quả đúng là ngài.

Sau khi ánh sáng của trận pháp tan biến, nơi vốn có Tạ Vãn U và Huyền Du Đạo Nhân đã không còn một bóng người.
Tạ Chước Tinh vội vàng bay khỏi vòng tay Phong Nhiên Trú, sải chân chạy như bay đến trung tâm pháp trận, vừa chạy vừa hi vọng cúi đầu ngửi ngửi, nhưng mùi hương của Tạ Vãn U đang dần biến mất, chẳng mấy chốc đã tan biến hoàn toàn.
Nương đi rồi.
Hai tai Tạ Chước Tinh bỗng chốc cụp xuống, nó buồn bã ngồi xổm xuống đất, đôi mắt ngơ ngác nhìn khoảng đất trống, miệng mím lại, những giọt nước mắt vừa nãy còn cố nhịn giờ đây rơi xuống như chuỗi ngọc trai đứt đoạt.
Phong Nhiên Trú bước đến sau nó, thấy Tạ Vãn U vừa đi, đứa nhỏ đã khóc nức nở, không khỏi cau mày, cúi xuống, một tay bế nó lên, vụng về dỗ dành: "Nương con không phải bỏ con lại, chỉ vài ngày nữa là gặp lại thôi, không có gì đáng buồn cả... Đừng khóc nữa."
Tất nhiên Tạ Chước Tinh biết nương sẽ trở lại sau vài ngày, nhưng chia ly vẫn là chia ly, huống chi, nó chưa bao giờ xa nương lâu đến vậy.
Nghĩ đến việc nương hiện đang ở một nơi rất xa nó, mà nó sẽ không thể gặp nương trong nhiều ngày, chỉ có thể ở cùng với hồ ly thúc thúc, Tạ Chước Tinh cảm thấy rất buồn.
Càng nghĩ càng buồn, Tạ Chước Tinh khóc đến nỗi nấc lên từng hồi, những giọt nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm ống tay áo màu đen của Phong Nhiên Trú, để lại những vết ố sẫm màu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận