Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 585 -




Tạ Chước Tinh bị xoa đến nheo mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Bản thể khổng lồ của Phong Nhiên Trú in bóng đen rộng lớn trên mặt biển, thường thì sau khi hắn rời đi không lâu, sẽ có những con thú biển bối rối thò đầu lên khỏi mặt nước, ngước nhìn bầu trời.
Nhưng khi chúng nổi lên mặt nước, Phong Nhiên Trú đã bay đi xa lắm rồi.
Rất nhanh, bọn họ đã tiến vào vùng biển có đảo Bồng Lai, Tạ Vãn U lấy lệnh bài của Đảo chủ, mở kết giới bên ngoài đảo Bồng Lai, con quái thú khổng lồ dưới thân nàng vừa thu nhỏ hình dạng vừa hạ thấp độ cao, chuẩn bị hạ cánh.
Nếu hạ cánh ở đảo chính Bồng Lai thì quá dễ gây chú ý, vì vậy Tạ Vãn U đã chọn một hòn đảo phụ không có người ở, cho dù vậy, khi Phong Nhiên Trú hạ xuống, toàn bộ hòn đảo nhỏ vẫn phát ra tiếng nổ lớn, thu hút sự chú ý của các đệ tử đảo Bồng Lai trên đảo chính.
Chuyển động rung chuyển dữ dội nhanh chóng thu hút không ít đệ tử đảo Bồng Lai, trong thời gian họ đến, Phong Nhiên Trú đã hóa lại thành hình người.
Đệ tử đảo Bồng Lai nhìn thấy một con quái thú màu trắng khổng lồ hạ xuống từ xa, tưởng có yêu thú nào xâm nhập đảo Bồng Lai, cảnh giác kết bạn đi xem, không ngờ lại nhìn thấy Đảo chủ của mình.
Bên cạnh Đảo chủ còn có một nam tử áo đen tóc bạc, dung mạo tuấn mỹ phi thường, mọi người đoán hắn chắc là người biến hình từ con quái thú khổng lồ đó, không khỏi nhìn nhau, trao đổi thông tin bằng ánh mắt:
Đây là ai?
Không biết, hình như trước đây Đảo chủ chưa từng đưa về.
Không phải là linh thú mà Đảo chủ thu phục chứ?
"Đảo chủ.” Vĩnh Thiêm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hành lễ với Tạ Vãn U, rồi liếc nhìn Phong Nhiên Trú: "Vị này là..."
Tạ Vãn U khẽ ho: "Đảo Bồng Lai cần thiết lập lại đại trận bảo vệ đảo, vị này là Trận pháp sư mà ta mời đến."
Thì ra là đại sư về trận pháp, Vĩnh Thiêm bừng tỉnh, cung kính hỏi: "Không biết đại sư họ gì?"
Phong Nhiên Trú: "Phong."
Vĩnh Thiêm cung kính nói: "Phong đại sư, mời bên này—"
"Không cần.” Tạ Vãn U hờ hững nói: "Các ngươi bận việc của mình đi, ta sẽ dẫn hắn đi dạo trên đảo trước."
Vĩnh Thiêm đáp ứng, rồi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trong lòng Đảo chủ lại chui ra một con mèo lông xù nhỏ.
Sau khi nhìn vào đôi mắt tròn màu xanh xám của vật nhỏ một lúc, vẻ mặt Vĩnh Thiêm đờ đẫn.
Sao Đảo chủ lại ôm một linh thú non, nhìn màu mắt... Vật nhỏ này sẽ không phải là con của Phong đại sư chứ?
Sao Đảo chủ lại ôm con của người ta?
Vĩnh Thiêm nhìn Đảo chủ dẫn theo Phong đại sư bí ẩn kia rời đi, bối rối không thôi.
Nhưng Đảo chủ của bọn họ thường xuyên đưa một số đại lão đến đảo làm khách, bọn họ đã quen rồi.
Mọi người vẫn bàn tán về thân phận của "Phong đại sư" này như mọi khi, rồi tản ra làm việc riêng.
Tất cả mọi người đều không biết, lúc này, trong đầm thứ mười bảy của đảo Bồng Lai, một đôi mắt đỏ khổng lồ đột nhiên mở ra.
"Là ai, dám xâm phạm lãnh địa của bản tọa..."

Thời tiết Linh Trạch trong xanh, gió biển nhẹ nhàng, bầu trời xanh thẳm, cảnh sắc bình yên.
Sóng biển xanh trong vỗ bờ, để lại những vệt nước sâu dần.
Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú dạo chơi dọc bờ biển, cát trên bãi biển mềm mại, thoải mái, Tạ Vãn U cúi xuống, đặt Tạ Chước Tinh trong lòng xuống đất.
Tạ Chước Tinh dùng đệm màu hồng thử dẫm lên cát mịn ấm áp dưới ánh nắng mặt trời, chạy một vòng quanh Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú, rồi phấn khích chạy về phía trước, để lại một hàng dấu chân nhỏ trên bãi biển: "Ngao ô--"
Chạy một mạch ra xa, nó lại chạy về, tràn đầy năng lượng chạy vòng quanh chân Tạ Vãn U: "Nương ơi, Tiểu Bạch có thể đi chơi nước không?"
Tạ Vãn U sợ giẫm phải nó, liền dừng lại, cười nói: "Được chứ, nhưng Tiểu Bạch không được đi đến chỗ nước sâu, biết chưa?"
Phong Nhiên Trú ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Nó có huyền mạch long tộc, dù có rơi xuống nước cũng không chết đuối được."
Hình nhu Tạ Vãn U luôn coi Tạ Chước Tinh như một đứa trẻ bình thường, nhưng thực tế nó không hề yếu đuối như vẻ ngoài.
Đứa trẻ líu lo, luôn quấn lấy Tạ Vãn U nói chuyện, Phong Nhiên Trú thấy nó hơi vướng mắt, liền cúi đầu nói với nó: "Đi chơi ở đâu cũng được, có chuyện gì thì dùng khóa trường mệnh liên lạc với ta."
Tạ Chước Tinh đã nắm được mánh khóe của hồ ly thúc thúc, sẽ không dễ dàng để bị lừa nữa, nghe xong lời này, không những không đi chơi mà còn ngồi xuống bên chân Tạ Vãn U, vẫy đuôi đắc ý nói: "Hồ ly thúc thúc, thúc muốn lừa Tiểu Bạch đi, rồi ôm hôn nương đúng không~"
"Thật sự không đi chơi sao?" Phong Nhiên Trú cố ý nói: "Ta nghe nói sóng biển sẽ cuốn những báu vật trong biển lên, con không muốn tìm báu vật tặng nương con sao?"
Cuối cùng thì đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, nghe thấy có báu vật liền không ngồi yên được, mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn U: "Nương ơi, sóng biển thật sự sẽ cuốn báu vật lên sao?"
Tạ Vãn U giật khóe miệng, liếc nhìn Phong Nhiên Trú, người này lừa trẻ con ngày càng thành thạo rồi.
Tạ Chước Tinh vẫn đang mong chờ nhìn nàng, Tạ Vãn U nhẹ nhàng ho một tiếng: "Đúng là có, chẳng hạn như một số viên ngọc trai, một số con cá nhỏ gì đó..."
Tạ Chước Tinh lập tức động lòng, vô cùng tích cực bắt đầu tìm kiếm kho báu trên bãi biển.
Phong Nhiên Trú thấy vậy, khẽ hừ một tiếng không rõ nghĩa.
Tạ Vãn U dùng khuỷu tay chọc hắn: “Chàng cũng chỉ lừa được nó mấy năm nữa thôi, lúc nó lớn rồi, chàng sẽ không lừa được nó nữa đâu."
Phong Nhiên Trú nghe vậy bình tĩnh nói: "Không sao, khi nó lớn lên, ta sẽ đuổi nó ra khỏi nhà, để nó tự lập."
Tạ Vãn U: "..."
Được rồi.
Tạ Vãn U cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Phong Nhiên Trú, bởi vì nàng nhớ lại thế giới động vật mà nàng từng xem trước đây, khi hổ con lớn lên, nó cũng sẽ bị hổ đực đuổi khỏi lãnh thổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận