Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 258 -




"Được."
Nhận được lời hứa của nương, Tiểu Bạch mới yên tâm ngủ tiếp.
Tiểu Bạch vốn cho rằng mình rất buồn ngủ là vì gặp ác mộng nên không ngủ ngon, nhưng lúc nó tỉnh dậy lần nữa, trời đã sắp tối đen, cảm giác buồn ngủ vẫn không tan biến.
Hơn nữa, Tiểu Bạch còn phát hiện ra hình như nương trở nên rất bận rộn, không chỉ luyện đan ngày càng thường xuyên mà còn nói chuyện rất nhiều với dì Như Hi.
Tiểu Bạch mơ hồ cảm thấy có chút bất an, một đêm nọ, lúc nó tỉnh dậy lần nữa, nó phát hiện nương đang thu dọn quần áo, không khỏi vùng vẫy bò dậy.
Tạ Vãn U quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Bạch lảo đảo đi được vài bước, hình như muốn nhảy xuống giường, vội vàng buông đồ trên tay xuống, bế vật nhỏ vào lòng: "Sao thế?"
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn đống đồ đã được gói ghém trên bàn, yếu ớt hỏi: "Nương, chúng ta định đi đâu vậy?"
Tạ Vãn U khựng lại, cố gắng nói bằng giọng điệu thoải mái: "Chúng ta sẽ đến một nơi hơi xa."
Tiểu Bạch đã không còn sức để vẫy đuôi: "Nhưng... nhưng tại sao chúng ta phải đi vậy?"
"Tiểu Bạch bị bệnh rồi." Tạ Vãn U hôn lên đầu nhỏ của nó, do dự một lúc rồi quyết định nói thật với đứa nhỏ: "Cho nên nương phải đưa Tiểu Bạch đi tìm... cha của Tiểu Bạch, hắn có cách chữa khỏi bệnh cho Tiểu Bạch."
Tiểu Bạch ngẩn người, lẩm bẩm nhắc lại từ ngữ có phần xa lạ này: "Cha?"
Lúc còn ở Tạ gia, Tiểu Bạch đã từng nghe người hầu nhắc đến từ này.
Bọn họ nói nó là "con hoang không cha", đó là lần đầu tiên Tiểu Bạch biết ngoài nương ra, nó còn phải có một người cha.
Nhưng cha ở đâu?
Nó đã cẩn thận hỏi nương, nhưng lúc đó nương vẫn là một người rất hung dữ, lúc nghe nó nhắc đến cha, nương sẽ trở nên rất đáng sợ, vừa đánh mắng nó vừa chửi rủa cha nó.
Kể từ đó, Tiểu Bạch không bao giờ nhắc đến cha với nương nữa.
Nhưng từ những lời nói bâng quơ của nương, Tiểu Bạch đã hình thành một ấn tượng mơ hồ về "cha."
"Cha" rất nham hiểm đê tiện, rất vô liêm sỉ, chẳng khác gì những kẻ xấu xa ngoài đường.
Vì vậy, trong tưởng tượng của Tiểu Bạch, "cha" cũng trông rất dữ tợn đáng sợ, không có mặt, chỉ có một cái miệng rộng như chậu máu, còn có cả nanh vuốt đáng sợ, giống như yêu quái ăn thịt trẻ con.
Vì vậy Tiểu Bạch cảm thấy, nó không có cha, chỉ có nương là đủ rồi.
nương không muốn nhắc đến cha, nó sẽ không bao giờ hỏi.
Nhưng bây giờ nương luôn rất ghét "cha" lại nói muốn đưa nó đi tìm "cha" vì nó mắc một căn bệnh mà chỉ "cha" mới chữa được.
Tiểu Bạch vừa nghĩ đến "cha" không có mặt thì lập tức rùng mình, giọng nói còn mang theo tiếng khóc: "Nương... chúng ta, chúng ta có thể không đi tìm cha không?"
Tạ Vãn U thấy Tiểu Bạch bài xích cha ruột của mình như vậy, không khỏi thắc mắc: "Tại sao Tiểu Bạch không muốn đi tìm cha? Tiểu Bạch không tò mò cha mình là người như thế nào sao?"
"Không tò mò chút nào!" Tiểu Bạch dùng chân bám vào tay áo của Tạ Vãn U, sợ hãi đến nấc lên: "Tiểu Bạch chỉ cần nương là đủ rồi."
"Nương cũng chỉ cần Tiểu Bạch thôi." Tạ Vãn U an ủi xoa xoa chân của đứa nhỏ, thở dài nói: "Nhưng bệnh của Tiểu Bạch chỉ có cha mới chữa khỏi được, nếu Tiểu Bạch không thích cha thì chúng ta khám bệnh xong rồi về, được không?"
Tiểu Bạch hít mũi, nhỏ giọng hỏi: "Không khám bệnh, Tiểu Bạch... sẽ chết sao?"
Tạ Vãn U bây giờ hoàn toàn không nghe được chữ "chết", nghĩ đến dáng vẻ ngày càng yếu ớt của Tiểu Bạch trong hai ngày qua, mũi lập tức cay cay, há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Hình như Tiểu Bạch hiểu ra điều gì đó, cụp tai xuống, sau một lúc lâu, nó mới nhỏ giọng nói: "Nương không cần vì Tiểu Bạch mà đi tìm người cha đáng ghét đó, cha thật xấu xa, biết đâu sẽ không đồng ý chữa bệnh cho Tiểu Bạch, còn bắt nạt nương nữa."
Mũi Tạ Vãn U lại cay cay, miễn cưỡng cười nói: "Nương đi tìm cha, ngoài việc chữa bệnh cho Tiểu Bạch, còn có chuyện quan trọng khác cần hỏi hắn——Những chuyện này không phải chuyện mà trẻ con nên lo lắng, nương sẽ luôn có cách giải quyết."
Đại khái là hiểu nương nhất định sẽ đi tìm người cha xấu xa đó, Tiểu Bạch buồn bã rúc vào lòng nương.
Tạ Vãn U không nói gì, để lại thời gian cho đứa trẻ suy nghĩ một mình.
Một lúc lâu sau, Tiểu Bạch mới thò đầu mèo ủ rũ ra khỏi tay áo của nàng, đáng thương hỏi: "Vậy khi nào chúng ta đi tìm... cha vậy?"
Tạ Vãn U sờ lông nó: "Ngày mai, ngày mai chúng ta lên đường."
Tạ Tiểu Bạch không ngờ lại nhanh như vậy, nó quay đầu nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài: “Lúc mặt trời mọc, chúng ta sẽ rời khỏi đây sao?"
"Đúng vậy."
"Dì, tông chủ gia gia, bọn họ sẽ đi cùng chúng ta sao?"
"Không, chỉ có hai chúng ta." Tạ Vãn U nghĩ một lúc rồi bổ sung: "Tuy nhiên, chúng ta sẽ gặp thêm nhiều thúc thúc và dì trên đường."
Tạ Vãn U muốn đến Ma vực, tất nhiên không thể hấp tấp xông vào.
Ma vực hầu như toàn là ma tu tu luyện tà công, người bên trong hỗn loạn, linh khí cũng rất mỏng, tu sĩ chính đạo vào sẽ bị áp chế sức mạnh, còn bị ma tu nhắm đến, nếu nàng xông vào Ma vực một cách liều lĩnh thì chẳng khác nào tự sát.
Đi con đường nào đến Ma vực, làm sao để vào Ma vực, ngụy trang thế nào, vào rồi thì làm sao đến được Ma cung, nàng cần phải lập kế hoạch trước, chuẩn bị các chiến lược liên quan, như vậy nàng mới có thể đảm bảo an toàn khi đưa Tiểu Bạch đến Ma vực.
Bích Tiêu Đan Tông cách Ma vực rất xa, dù ngự kiếm phi hành cũng phải mất ít nhất ba ngày, Tạ Vãn U muốn lên đường sớm để kịp giờ.
Trước khi đi, Thẩm tông chủ và Lạc Như Hi đều đến tiễn nàng.
Lạc Như Hi nước mắt lưng tròng ôm lấy Tạ Vãn U: "Sư muội, trên đường phải cẩn thận, nếu không được thì dùng trận pháp dịch chuyển mà sư tôn cho muội để quay về, an toàn là trên hết..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận