Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 290 -




Im lặng một lát, Phong Nhiên Trú ừ một tiếng trầm thấp.
Sau khi hắn đáp lại, hai người đều không nói gì nữa.
Tạ Vãn U cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, mở lời chuyển chủ đề: “… Đúng rồi, ta thấy Huyền Du Đại Sư có vẻ rất căm ghét giới tu chân, ngươi biết nguyên nhân bên trong không?”
“Biết.” Phong Nhiên Trú thờ ơ nói: “Trước đây ông ta cũng là thiên tài ngang hàng với sư tôn của ngươi, nhưng con đường luyện đan của họ khác nhau, nếu nói sư tôn của ngươi là thánh y cứu người, thì ông ta chính là độc y bất cần đời, những năm trước, họ còn là bạn tốt của nhau, nhưng sau này, họ vì bất đồng quan điểm mà tranh cãi nhiều lần, cuối cùng dẫn đến việc đường ai nấy đi.”
Tạ Vãn U tò mò hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Tạ Chước Tinh cũng tò mò dựng thẳng tai lên.
Phong Nhiên Trú cụp mắt, vừa bôi thuốc cho nàng, vừa nói: “Ngươi cũng đã thấy, Huyền Du Đạo Nhân làm việc hoàn toàn theo sở thích của mình, trước đây cũng vậy, có người cầu xin ông ta độc dược, chỉ cần ông ta thấy vừa mắt, mặc kệ người cầu đan là chính đạo hay tà đạo, ông ta đều tặng đan dược.”
“Vì hành vi này của ông ta, các tu sĩ trong giới tu chân đều gọi ông ta là tà tu, nói ông ta không xứng trở thành Luyện đan sư Thiên cấp, liên hợp lại trục xuất ông ta, bắt ông ta phải rời khỏi giới tu chân.”
“Hả?” Tạ Vãn U không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy, không khỏi mím môi: “Những người đó trục xuất Huyền Du Đạo Nhân, là vì họ sợ hãi đúng không.”
“Ừm.” Phong Nhiên Trú không biết nghĩ đến điều gì, lạnh lùng nói: “Nhưng họ không ngờ, chó biết cắn người sẽ không sủa, Kỳ Nguyên Cảnh trông có vẻ là danh môn chính phái, nhưng lại đi nghiên cứu thứ nguy hiểm nhất.”
Nhắc đến Kỳ Nguyên Cảnh, Tạ Vãn U truy hỏi: “Kỳ Nguyên Cảnh chính là tông chủ Thiên Nguyên phải không, ông ta và sư tôn ta có quan hệ gì?”
“Kẻ thù.” Phong Nhiên Trú nói ngắn gọn: “Ông ta ghen tị với thiên phú của Thẩm Thanh Sương, vì mặc kệ là trở thành Luyện đan sư Thiên cấp hay là khai tông lập phái, hắn đều luôn chậm hơn Thẩm Thanh Sương một bước.”
Tạ Vãn U trầm ngâm gật đầu: “Bởi vậy nên ông ta mới luôn nhắm vào Bích Tiêu Đan Tông, không thu được ta làm đồ đệ, còn tức giận đến thế.”
Khóe môi Phong Nhiên Trú hơi cong lên: “Bởi vì ngay cả trong việc nhận đồ đệ, ngươi cũng không chọn hắn, mà lại chọn Thẩm Thanh Sương.”
Tạ Vãn U nói vô cùng bất lực: “Nhưng ông ta không nhận được đồ đệ, hoàn toàn không phải là vấn đề năng lực của ông ta, mà là vấn đề nhân phẩm của ông ta, không chỉ tiệm thuốc dưới trướng ông ta ỷ thế hiếp người, bản thân ông ta cũng coi thường nguòi khác, tất nhiên ta phải chọn chỗ tốt là Bích Tiêu Đan Tông rồi.”
Phong Nhiên Trú lạnh nhạt nói: “Tính tình Kỳ Nguyên Cảnh kiêu ngạo, lại tự cao tự đại, hạ mình nhận đồ đệ là điều không thể đối với ông ta.”
“Vậy còn Huyền Du Đạo Nhân thì sao?” Tạ Vãn U hỏi: “Giới tu chân trục xuất ông ta, lẽ nào ông ta thật sự cam lòng rời khỏi giới tu chân?”
Phong Nhiên Trú tiếp tục nói: “Huyền Du Đạo Nhân kiêu ngạo, đương nhiên không thể chịu đựng được sự sỉ nhục khi bị các tu sĩ trong giới tu chân liên hợp trục xuất, lập tức thề với trời, nhất định sẽ khiến tất cả tu sĩ trong giới tu chân phải hối hận về hành động ngày hôm đó.”
“… Nghe có vẻ đúng là chuyện mà Huyền Du Đạo Nhân có thể làm.”
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: “Cho nên, ông ta mới đến Ma vực?”
Phong Nhiên Trú đáp một tiếng.
Tạ Vãn U không khỏi nghi ngờ: “Nếu ông ta đã bất hòa với sư tôn ta, tại sao ông ta còn nể mặt sư tôn ta?”
Phong Nhiên Trú nhìn nàng: “Hôm đó Huyền Du Đạo Nhân bị các tu sĩ bao vây, là sư tôn của ngươi đã hết sức bảo vệ ông ta, đưa ông ta đến Ma vực.”
“Ra là vậy.” Tạ Vãn U chống cằm, buồn ngủ ngáp một cái: “Cho nên tuy ngoài miệng Huyền Du Đạo Nhân ghét bỏ sư tôn ta, nhưng thực ra vẫn còn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ… Nhưng nói chuyện thật khó nghe.”
Phong Nhiên Trú không nói gì, bôi xong vết thương cuối cùng cho nàng, cúi đầu xuống, liền thấy Tiểu Bạch nghe chuyện cũ đã ngủ mất.
Bế đứa bé đang ngủ ngổn ngang lên, Phong Nhiên Trú định nói chuyện với Tạ Vãn U nhưng thấy nàng đang đè tay lên cuốn sổ, nhắm mắt, cũng đã ngủ thiếp đi.
"..."
Phong Nhiên Trú cứng đờ tại chỗ, nhìn tấm lưng trắng như tuyết của nàng, nhất thời không biết nên làm gì.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa tay về phía vai nàng, chưa kịp chạm vào thì đã rụt tay lại, nắm hờ trong tay áo.
Đang lúc hắn chăm chăm nhìn khuôn mặt ngủ say của Tạ Vãn U mà bực bội, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng.
Phong Nhiên Trú hơi nheo mắt lại, kéo áo choàng mỏng che đi tấm lưng của nàng, rồi đặt Tiểu Bạch lên gối nàng, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, bóng đen quỳ gối dưới đất dâng lên một cuộn giấy: "Thưa Tôn thượng, đây là những thông tin thuộc hạ điều tra được về tiểu đồ đệ của Độ Huyền Kiếm Tôn, xin ngài xem qua."
Vốn Phong Nhiên Trú chỉ muốn điều tra xem kẻ lừa Tạ Vãn U là ai, không ngờ thuộc hạ làm nhiều chuyện, trực tiếp điều tra ra quá khứ của Tạ Vãn U.
Hắn cầm lấy cuốn giấy, lạnh lùng liếc nhìn bóng đen.
Bóng đen: "?"
Hắn ta đã điều tra ra lịch sử tình trường của tình bé nhỏ của Tôn thượng, để đề phòng Tôn thượng đội mũ xanh, hắn ta đã làm sai sao?
Thôi mặc kệ, dù sao Tôn thượng xem xong sẽ hiểu thôi.
Tỉnh giấc từ cơn ác mộng về đống xương cốt sau cuộc đột kích, Tạ Vãn U nhìn thấy một người đang ngồi bên giường, lập tức rùng mình một cái.
Trong ánh nến chập chờn, khuôn mặt người đó cũng hơi mờ ảo, Tạ Vãn U dụi mắt, rồi mới nhìn rõ người im lặng ngồi bên giường là Phong Nhiên Trú.
Hắn đang nhìn nàng chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận