Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 702 -




Tạ Vãn U nghiêng người tới gần, nhìn đôi mắt vừa kinh ngạc vừa giận dữ của Cảnh Dị dưới lớp mặt nạ, cười nói: "Đắc tội với Đại sư rồi, làm phiền Đại sư nhẫn nhịn một chút, bởi vì ta là người nửa đời trước bị bắt nạt quá nhiều lần, nửa đời sau thực sự không thể chịu đựng được khi bị người khác sỉ nhục."
Chỉ trong chốc lát, Cảnh Dị đã đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, hầu như nghiến răng thốt ra một câu: "Ngươi, ngươi dám —"
Tạ Vãn U cảm thấy chú văn trên hai cánh tay đang nóng lên, biết đây là Cảnh Dị đang điều khiển chú văn vừa vẽ trên cánh tay nàng.
Do có chú văn phòng vệ nên những chú văn này không gây ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng Tạ Vãn U vẫn phải diễn, lập tức ôm lấy cánh tay, vẻ mặt đau đớn ngã xuống.
Cảnh Dị đau thật, nàng đau giả, tính ra, là nàng thắng.
Động tĩnh của bọn họ nhanh chóng thu hút những người của Thần Khải, người đeo mặt nạ đen cầm đầu bước rất nhanh, nhíu mày nhìn tình hình trong phòng, trầm giọng quát: "Cảnh Dị, ai cho ngươi tự ý điều khiển chú văn!"
Người này vừa mở miệng, Tạ Vãn U đã nhận ra giọng nói này.
Thì ra là Tông chủ Thiên Nguyên, Kỳ Nguyên Cảnh.
Tạ Vãn U suy nghĩ nhanh như chớp, bên kia Cảnh Dị không cam lòng dừng chú văn, Tạ Vãn U mồ hôi đầm đìa bò dậy từ dưới đất, thu hồi kiếm Phất Sương.
Tông chủ Thiên Nguyên trước tiên đi kiểm tra đùi của Cảnh Dị, chân gã bị kiếm Phất Sương đâm thủng không thương tiếc, máu chảy lênh láng, do tác dụng của Băng linh lực nên máu còn đông lại thành nhiều cục máu.
Thấy Cảnh Dị sắp đau đến ngất xỉu, Tông chủ Thiên Nguyên cho Cảnh Dị uống một viên đan dược, ánh mắt sắc bén lướt qua Tạ Vãn U, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Không đợi Cảnh Dị mở miệng, Tạ Vãn U đã cáo trạng trước: "Gã nhân lúc vẽ chú cho ta, nhiều lần sỉ nhục ta, ta nhất thời tâm trí không vững, kiếm Phất Sương liền mất kiểm soát..."
Đầu Cảnh Dị choáng váng, vô thức muốn phản bác, nhưng lại một lần nữa bị Tạ Vãn U cắt ngang.
Tạ Vãn U run run nói: "Ta gia nhập Thần Khải, chính là vì sau này không bị người khác chà đạp, nếu ta ở Thần Khải vẫn bị người khác sỉ nhục, vậy thì ta đến đây có ý nghĩa gì?"
Tông chủ Thiên Nguyên cau mày, nhìn sang Cảnh Dị: "Có chuyện này không?"
Cảnh Dị nghiến răng: "Ta chỉ... khen ngợi Kiếm chủ một câu thôi, ta có làm gì đâu, ngược lại là nàng, mới vào Thần Khải ngày đầu đã dám ra tay với ta, Kỳ đại nhân, nàng mới là người nên bị trừng phạt!"
Tông chủ Thiên Nguyên lạnh lùng nói: "Đúng sai thế nào, để Chưởng Hình Ti xem qua, rồi sẽ phân xử."
Những người của Chưởng Hình Ti nhanh chóng đến, xem qua ký ức của hai người, quả thật Cảnh Dị có những lời lẽ không đúng mực, nhưng hành động của Tạ Vãn U cũng quá mức hấp tấp, cả hai đều có lỗi, nên đều bị phạt.
Bộ phận hữu dụng nhất trên người Cảnh Dị là tay, Tạ Vãn U không làm tổn thương tay gã, chỉ làm tổn thương chân gã, thật ra vấn đề không lớn, cộng thêm nàng mới gia nhập Thần Khải, Thần Khải để giữ chân nàng, nên không phạt quá nặng, chỉ phạt nàng cấm túc một canh giờ.
Nhưng Tạ Vãn U còn chưa kịp đến phòng cấm túc thì đã bị Tông chủ Thiên Nguyên chặn đường.
Tạ Vãn U có chút nghi ngờ, đi theo đối phương một đoạn đường, cho đến khi được đưa về phòng của Tông chủ Thiên Nguyên, lúc này mới mở miệng hỏi: "Kỳ tông chủ dẫn ta đến đây làm gì?"
Là Kỳ tông chủ, không phải Kỳ đại nhân.
Chỉ thông qua giọng nói, nàng đã nhận ra thân phận của ông ta.
Rõ ràng bọn họ chỉ gặp nhau vài lần.
Tông chủ Thiên Nguyên cảm thấy trong lòng phức tạp, tháo mặt nạ xuống, nhìn tiểu thiên tài từng suýt nữa bái nhập tông môn của mình, chỉ vào một chiếc ghế: "Ngồi."
Tông chủ Thiên Nguyên thừa nhận, đối với Tạ Vãn U, ông ta luôn có chút không cam lòng.
Tạ Vãn U là một đứa trẻ rất xuất sắc, mặc kệ là Luyện đan sư cao cấp nào, khi nhìn thấy một đứa trẻ thiên tài như vậy, đều không tránh khỏi nảy sinh ý tiếc tài.
Ông ta cũng không ngoại lệ.
Ông ta truy cầu cả đời, vẫn không tìm được một đệ tử như ý để kế thừa y bát của mình, ngay khi ông ta gần như từ bỏ hy vọng thì Tạ Vãn U đã xuất hiện trước mắt ông ta.
Đáng tiếc... cuối cùng Tạ Vãn U lại bái nhập môn hạ của Thẩm Thanh Sương.
Ông ta đấu với Thẩm Thanh Sương cả nửa đời, hơn thua cả nửa đời, thiên phú không bằng Thẩm Thanh Sương, tốc độ tu luyện không bằng Thẩm Thanh Sương, ngay cả đồ đệ coi trọng cũng dứt khoát lựa chọn Thẩm Thanh Sương.
Sao ông ta có thể cam lòng?
Cũng may vòng vo một hồi, Tạ Vãn U vẫn rời khỏi Bích Tiêu Đan Tông, gia nhập Thần Khải, đến bên cạnh ông ta.
Vì vậy, Tông chủ Thiên Nguyên cảm thấy, ông ta và Tạ Vãn U, trong chỗ sâu xa nào đó chắc chắn có duyên phận sư đồ.
Hơn nữa, Tạ Vãn U trở về bên cạnh ông ta, đã bị quyền lực mài mòn hết những tình cảm thừa thãi, trở nên hợp ý ông ta hơn.
Sao có thể nói không có duyên chứ?
Tông chủ Thiên Nguyên lạnh lùng nghĩ trong lòng, ông trời luôn đặc biệt chiếu cố Thẩm Thanh Sương, Thẩm Thanh Sương đã cướp đi vô số vinh quang thuộc về ông ta, nhưng dù sao cũng có một số thứ, dù là Thẩm Thanh Sương cũng không cướp được.
Tạ Vãn U trước mặt có vẻ hơi sửng sốt, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, ngượng ngùng ngồi xuống chiếc ghế mà ông ta chỉ định, ngẩng mặt lên nghe ông ta nói.
Tông chủ Thiên Nguyên nói: "Ở đây, có thể tháo mặt nạ rồi."
Tạ Vãn U liền ngoan ngoãn tháo mặt nạ, đặt mặt nạ lên đầu gối.
Tông chủ Thiên Nguyên nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của nàng, trong lòng có chút hiền hòa.
Quả nhiên là tuổi trẻ nóng nảy, rõ ràng biết mình đang bị Chú Thuật Sư khống chế, còn dám ra tay với Chú Thuật Sư... quả nhiên là đệ tử mà ông ta coi trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận