Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 312 -




Tạ Chước Tinh thấy phù Truyền Tin bị hồ ly thúc thúc cắt đứt, nằm trên đầu hắn, cảm thấy chưa thỏa mãn, lẩm bẩm: "Tiểu Bạch vẫn chưa kịp nói thêm vài câu với nương..."
Phong Nhiên Trú lạnh lùng hừ một tiếng: "Chưa được sự cho phép của ta mà đã tiết lộ bí mật cho nương con, lát nữa xem ta làm thế nào với con."
Trở về phòng, Phong Nhiên Trú đặt nhóc con trên đỉnh đầu xuống giường, giữ chặt rồi bắt đầu xoa bóp như nhào bột: "Sau này còn dám tiết lộ bí mật không?"
Tạ Chước Tinh bị xoa vừa nhột, vừa choáng váng, cuối cùng cầu xin tha thứ: "Không tiết lộ nữa! Sẽ không bao giờ nữa, ưm ưm..."
Phong Nhiên Trú hỏi dồn: "Nếu sau này nương con hỏi màu của chân và đuôi ta, con sẽ trả lời thế nào?"
Tạ Chước Tinh: "Không biết, không nhớ!"
Phong Nhiên Trú nheo mắt: "Con thề đi."
Tạ Chước Tinh dùng hai chân trước chống đỡ chân hổ của hắn, phồng má nói: "Tiểu Bạch thề!"
Lúc này Phong Nhiên Trú mới hài lòng buông ra.
Tạ Chước Tinh choáng váng ngồi dậy, xoa xoa mặt, nhỏ giọng phản đối: "Hồ ly thúc thúc, xấu xa."
Phong Nhiên Trú không hề cảm thấy hổ thẹn, vung đuôi quét qua nhóc con, bình thản nói: "Được rồi, mau đi ngủ đi."
Tạ Chước Tinh hừ một tiếng, quay lưng lại với hồ ly thúc thúc rồi nằm xuống, nhưng khi phát hiện không có tiếng động phía sau, nó lén quay đầu lại, thấy hồ ly thúc thúc vẫn còn ngồi cạnh giường của mình.
Tạ Chước Tinh không còn giận nữa, tò mò hỏi: "Hồ ly thúc thúc, tối nay thúc không bận à?"
Phong Nhiên Trú chỉ trả lời: "Con ngủ xong ta mới đi."
Tạ Chước Tinh không đòi hỏi hồ ly thúc thúc phải ở lại cả đêm, suy nghĩ một chút, hy vọng nói: "Vậy Tiểu Bạch có thể ngủ cạnh hồ ly thúc thúc không?"
"..." Cuối cùng, Phong Nhiên Trú vẫn lên giường nhưng nhấn mạnh: "Chỉ lần này thôi."
Tạ Chước Tinh lập tức reo lên một tiếng, nhanh chóng chui vào dưới đôi cánh đen tuyền đang dang rộng của Phong Nhiên Trú, áp vào bộ lông mềm ấm áp trên bụng của hắn, mãn nguyện cuộn tròn thành một cục nhỏ.
Phong Nhiên Trú hơi nhấc đôi cánh lên, thấy nó nhỏ xíu, cái đầu tròn xoe còn mang vài phần ngây thơ, vậy mà lại tin tưởng áp sát mình, chỉ vì một chút ngọt ngào nhỏ bé mà vui vẻ quên hết mọi thứ... Bỗng dưng hắn hiểu tại sao Tạ Vãn U lại cưng chiều nó như vậy.
Phong Nhiên Trú do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn làm theo bản năng, cúi đầu liếm lông cho vật nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Chước Tinh được liếm lông, ngẩn người một lúc, cảm thấy thoải mái không thể diễn tả thành lời, nó không khỏi nheo mắt lại, trong cổ họng dần phát ra tiếng kêu gừ gừ.
Phong Nhiên Trú liếm lông cho nó một lúc, dùng mũi chạm vào đầu nhỏ của nó: "Được rồi, ngủ đi."
Đêm dần buông, trong Bích Tiêu Đan Tông, Tạ Vãn U thổi tắt nến, ngã vật ra giường.
Cứ nghĩ đến bản thể của Phong Nhiên Trú, Tạ Vãn U lại ngứa ngáy trong lòng, nghiến răng nghiến lợi đạp chân vào không khí.
Đáng ghét! Vẫn không cho sờ!
Đợi đó cho nàng, sớm muộn gì cũng có ngày nàng sờ được!
Tạ Vãn U lật người, dùng chăn trùm kín mình, ấm ức ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, nhân lúc không có tiết học, Tạ Vãn U liền đến thăm huynh muội nhà họ Thịnh.
Huyền Thương Kiếm Tông có thể nhanh chóng và chính xác đột kích vào cứ điểm của Tiên Minh ở Phân Thành, Thịnh Thanh có công sức không nhỏ.
Sau khi Thẩm Tông chủ khôi phục được ký ức về khoảng thời gian Thịnh Thanh bị Tiên Minh bắt đi, Huyền Thương Kiếm Tông dựa theo lời kể của Thịnh Thanh, kết hợp với ký ức của những nạn nhân khác, mới tìm được cứ điểm ở Phân Thành.
Tiên Minh chắc chắn vẫn còn những cứ điểm khác trong Giới tu chân, lần theo manh mối từ Phân Thành, nhất định có thể tìm thêm nhiều thông tin hơn.
Gặp lại Thịnh Thanh, Tạ Vãn U phát hiện sắc mặt của Thịnh Thanh đã tốt hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, không chỉ không còn tái nhợt nữa mà còn có thêm chút sắc hồng.
Rõ ràng là trong thời gian ở Bích Tiêu Đan Tông, nàng ấy đã điều dưỡng không tệ.
Thấy Tạ Vãn U đến, hai huynh muội vô cùng nhiệt tình bưng trà đến, Tạ Vãn U nói lời cảm ơn, nhận lấy chén trà, hỏi thăm tình hình gần đây của họ.
Thịnh Vận cười nói: "Giờ ta không ra ngoài bán hàng rong nữa, đang giúp Bích Tiêu Đan Tông vận chuyển đan dược, cũng coi như góp chút sức mọn, còn muội muội ta thì thỉnh thoảng có đệ tử Bích Tiêu thuê làm chút việc vặt, tinh thần của muội ấy cũng đã tốt hơn nhiều rồi."
Nghe ca ca nói vậy, Thịnh Thanh cũng nở một nụ cười: "Tạ cô nương ra ngoài nhiều ngày, cuối cùng cũng trở về rồi, làm việc có thuận lợi không?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Tốt hơn dự kiến rất nhiều."
"Vậy thì tốt." Lúc này, Thịnh Thanh phát hiện ra một điều, không khỏi hỏi: "Đúng rồi, sao không thấy Tiểu Bạch đâu?"
Sau khi về tông, Tạ Vãn U cũng không ít lần bị hỏi câu này, nên trả lời rất thành thạo: "Tiểu Bạch đang chơi ở nhà một người bạn của ta, vài ngày nữa sẽ về."
Thịnh Thanh và Thịnh Vận đều là người hiểu chuyện, không hỏi thêm là bạn ở đâu, chuyển sang nói chuyện khác.
Thịnh Thanh hạ giọng nói với Tạ Vãn U: "Sau khi Thẩm Tông chủ khôi phục ký ức của ta, ta còn nhớ ra một chuyện nữa - lúc bị nhốt trong lồng, ta nghe bọn người Tiên Minh kia nói, gần đây hình như bọn họ rất thiếu tu sĩ có linh khí thuần khiết, những tu sĩ bị bắt đi trước đây chắc chắn là không đủ, cho nên, dù Phân Thành đã bị phá hủy thì rất có thể bọn họ vẫn sẽ âm thầm bắt người."
"Tạ cô nương, linh căn của ngươi không tầm thường, tuy có sự bảo vệ của Bích Tiêu Đan Tông, chúng hẳn sẽ không ra tay với ngươi, nhưng chỉ sợ lúc những kẻ đó phát điên lên lại bất chấp thủ đoạn làm việc... Nói chung, ngươi cũng phải cẩn thận."
Nhắc đến đám người Tiên Minh kia, trong mắt Thịnh Thanh thoáng hiện lên vẻ sợ hãi: "Bọn họ chính là một lũ điên!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận