Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 257 -




"?" Lạc Như Hi cười mãi rồi không cười nổi nữa, ngây người ra: "Là, là thật sao?"
Tạ Vãn U đắp chăn cho Tiểu Bạch: "Chuyện này, hiện tại chỉ có mình tỷ biết."
Lạc Như Hi nuốt nước bọt: "Không thể nào... sư muội của ta lại ngủ với Ma Tôn, Tiểu Bạch đáng yêu ngây thơ như vậy, lại là con của Ma Tôn, chuyện này khác gì chuyện hoang đường chứ??"
Tạ Vãn U thở dài: "Mặc dù nghe có vẻ vô lý, nhưng đó là sự thật."
Lạc Như Hi mãi mới tiêu hóa được tin động trời này, cau mày ngồi xuống bên cạnh tiểu sư muội: "Nhưng ta nghe nói Ma Tôn tính tình hung bạo, giết người không ghê tay, sư muội, muội chắc là hắn sẽ không nhẫn tâm ra tay với muội và Tiểu Bạch?"
Tạ Vãn U không chắc chắn lắm: "Chắc... sẽ không đi?"
Nếu Phong Nhiên Trú chính là Ma Tôn, nhìn cách hắn bị Tiểu Bạch bắt nạt đủ kiểu, cho dù hắn hoàn toàn khôi phục trí nhớ, hẳn cũng không đến mức mất hết lý trí mà ra tay với một đứa trẻ như Tiểu Bạch.
Còn bản thân mình... Tạ Vãn U không cầu mong nhiều, chỉ cần Phong Nhiên Trú tha mạng cho nàng là Tạ Vãn U đã thấy rất tốt rồi.
... Ai bảo trước đây nàng cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại Phong Nhiên Trú, nên đã làm nhiều chuyện to gan với hắn như vậy.
Nếu Tạ Vãn U biết trước sẽ có ngày phải tìm đến hắn... ít nhất cũng sẽ không để lại cho hắn một mảnh giấy thiếu đánh như vậy.
Tạ Vãn U nhớ lại từng chuyện to gan mà mình đã gây ra, lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trấn an sư tỷ: "Không sao đâu! Ta với hắn, cũng coi như có chút giao tình.”
"Muội với Ma Tôn còn có... thứ gọi là giao tình sao?" Lạc Như Hi không khỏi giơ ngón tay cái lên với Tạ Vãn U: "Sư muội, đúng là sư muội!"
Giao tình đúng là có, chính là giao tình kết làm kẻ thù.
Tạ Vãn U thầm cười khổ, nghe Lạc Như Hi hỏi: "Vậy sư tôn đồng ý không?"
"Vâng, sư tôn đồng ý rồi," Tạ Vãn U đầu cúi xuống mân mê một phong thư: "Sư tôn có một người bạn cũ ở Ma giới, sư ôn nói nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần đưa lá thư này cho người ấy, người bạn cũ đó sẽ vì mặt mũi của sư tôn mà hộ tống ta một đoạn đường."
"Thế thì tốt, có người bạn cũ của sư tôn ở đó, ít nhất an toàn của muội ở Ma giới đã có chút đảm bảo." Lạc Như Hi thở phào nhẹ nhõm: "Sư muội, muội định khi nào lên đường?"
Tạ Vãn U suy nghĩ một lúc: "Ta chuẩn bị xong, chắc là sau hai ngày nữa."
Lạc Như Hi thở dài: "Được, ta giúp muội chuẩn bị."
Hai người bàn bạc xong, cùng nhìn về phía Tiểu Bạch đang nằm trên giường.
Lạc Như Hi vuốt nhẹ đầu Tiểu Bạch, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "... Vậy có phải mỗi ngày ta đều hít con trai của Ma Tôn không?"
Tạ Vãn U: "... Sư tỷ, bây giờ tỷ mới phản ứng lại à?"
"Có chút đáng sợ." Lạc Như Hi nuốt nước bọt, nhưng vẫn u mê không tỉnh nói: "Nhưng, con của Ma Tôn quá dễ thương!"
Tạ Vãn U không khỏi cong môi cười, nhớ đến bản thân sắp lên đường đi Ma giới, khóe môi liền biến mất nụ cười.
Thò đầu ra là dao, rụt đầu vào cũng là dao, vì con nhỏ, nàng liều mạng vậy!
*
Tiểu Bạch có một giấc mơ khủng khiếp.
Trong giấc mơ, nó lớn hơn một chút, chiếc sừng nhỏ trên đầu mọc ra nhánh đầu tiên, sau lưng cũng mọc ra chiếc đuôi thứ hai kỳ lạ.
Nhưng đi kèm theo đó, lại là một cơn đau mà nó chưa từng cảm nhận qua.
Cơn đau đó thực sự quá chân thực, Tiểu Bạch giãy dụa vung bốn chân, trong không trung vung vẩy loạn xạ vài cái, cuối cùng cũng tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Tiểu Bạch mơ màng mở mắt ra, định duỗi dài bốn chân để vươn vai, nhưng hôm nay không biết sao, nó cảm thấy hơi mệt, trên người cũng chẳng có sức lực gì, ngay cả động tác vươn vai cũng không thể hoàn thành.
Tiểu Bạch có chút bối rối, lúc này, một bàn tay ấm áp đưa tới, nhẹ nhàng xoa đầu nó, Tiểu Bạch lập tức quên hết những nghi ngờ vừa rồi, vui vẻ dùng hai chân ôm lấy cổ tay đó, cái đầu nhỏ chủ động cọ vào, đuôi cũng bắt đầu lắc trái lắc phải: "Nương ~"
Nhưng hôm nay, nương lại không vội vàng hôn nó một cái, mà là hỏi trước một câu kỳ lạ: "Tiểu Bạch có chỗ nào không khỏe không?"
Tiểu Bạch có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của nương: "Tiểu Bạch không khó chịu, chỉ hơi buồn ngủ thôi..."
Nó ngáp một cái, đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội vàng giơ đuôi lên nhìn, không thấy chiếc đuôi thứ hai trong giấc mơ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên chỉ là một cơn ác mộng.
Tiểu Bạch không nhịn được kể lại cơn ác mộng kỳ lạ này cho nương, sau khi nương nghe xong, lại im lặng một lúc lâu.
Tiểu Bạch không khỏi có chút lo lắng, ria mép bên má khẽ động đậy, nhỏ giọng gọi: "Nương ơi?"
Hình như nương nghe nó gọi thì lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng cúi đầu, như thường lệ hôn nó thật nhiều cái, lúc này mới cười nói: "Không sao đâu, cho dù Tiểu Bạch ngốc nghếch mọc thêm hai cái đuôi, thì cũng sẽ đáng yêu gấp bội... Nếu mọc thêm chín cái đuôi, thì sẽ đáng yêu gấp chín lần!"
Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu, dùng chân ôm lấy chiếc đuôi mềm mại và bồng bềnh của mình, khó xử nói: "Tiểu Bạch không muốn mọc chín cái đuôi, một cái đuôi thôi, Tiểu Bạch đã phải liếm rất lâu, mới có thể chải lông cho nó, nếu thêm mấy cái đuôi nữa, Tiểu Bạch sẽ không liếm xuể, các cái đuôi chắc chắn sẽ đánh nhau mất..."
Thấy nương bật cười, Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn nương cười, nhạy bén bắt được một tia buồn bã trong mắt nương.
Tại sao nương lại buồn?
Vật nhỏcó chút bối rối, là nó nói sai điều gì sao?
Nhưng nương lại một lần nữa hôn nó, nhẹ nhàng cắn vào chóp tai nó: "Nếu Tiểu Bạch còn buồn ngủ, có thể ngủ thêm một lát, nương sẽ gọi con dậy."
Tiểu Bạch cẩn thận nhìn nương, xác nhận nương đã không còn đau buồn nữa mới an tâm nhắm mắt lại, nó nói: "Vậy Tiểu Bạch ngủ thêm một lát nữa, nếu nương muốn ra ngoài thì cứ bỏ Tiểu Bạch vào trong túi, mang theo bên mình..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận