Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 608 -




Phong Nhiên Trú vừa nhắc đến, Tạ Vãn U liền nhớ ra cuộc thảo luận trước đây của họ về cuốn sách này.
Lúc đó, Phong Nhiên Trú đã nhắc, Yêu tộc phân chia giai cấp rất rõ ràng, Yêu tộc bình thường tuyệt đối không được bàn tán bừa bãi về hoàng thất Yêu tộc, một khi bị phát hiện, kết cục sẽ rất thảm khốc.
Còn cuốn sách 《Ngày ngày đêm đêm cùng thiếu chủ Yêu tộc》 này có thể nói là đã giẫm lên điểm mấu chốt của hoàng thất Yêu tộc, theo như Tạ Vãn U nhớ lại, thì những tình tiết giới hạn trong sách miêu tả về "thiếu chủ Yêu tộc" và nữ chính, có lẽ đủ để khiến tác giả của cuốn sách này bị diệt cả tộc...
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U không khỏi thắp nến cầu nguyện cho tác giả.
Con người quả nhiên không thể mang tâm lý may mắn, ai mà ngờ được hoàng thất Yêu tộc lại thực sự so đo đến mức này, vì một quyển tiểu thuyết mà không tiếc truy nã xuyên biên giới.
Phong Nhiên Trú lại như có điều suy nghĩ: "Gần đây, Yêu tộc nội đấu liên miên, các hoàng tử bận rộn tranh đoạt ngôi vị, lẽ ra không nên để ý đến chuyện nhàn rỗi như thế này mới phải."
Tạ Vãn U vuốt cằm: "Biết đâu một số tình tiết không phải hư cấu, mà là chuyện có thật, ảnh hưởng đến việc đoạt ngôi của một hoàng tử nào đó?"
Phong Nhiên Trú đồng tình với suy đoán của nàng: "Ừm, khả năng này cũng có."
Hai người ẩn mình trong đám đông, lặng lẽ quan sát lệnh truy nã ở cửa hiệu sách, muốn tìm ra một chút manh mối từ đó.
Yêu tộc làm việc rất nhanh, hiện tại đã điều tra ra được danh tính thật của tác giả cuốn 《Ngày ngày đêm đêm cùng thiếu chủ Yêu tộc》, trên lệnh truy nã vẽ rất rõ ràng dung mạo của tác giả, là một nữ tu sĩ có dung mạo xinh đẹp, Tạ Vãn U không cảm thấy bất ngờ, lúc đọc tiểu thuyết, nàng đã cảm thấy tác giả viết rất táo bạo và gợi tình, nhưng tình cảm lại được miêu tả vô cùng tinh tế và phong phú, hẳn là một cô nương, hiện tại xem ra, nàng đã đoán đúng.
Chỉ là...
Tạ Vãn U nheo mắt, không bắt được cảm giác quen thuộc thoáng qua trong đầu: "Sao ta lại cảm thấy nữ tu sĩ trong bức chân dung có chút quen mắt?"
Phong Nhiên Trú: "Là người quen của nàng sao?"
"Có lẽ không phải." Tạ Vãn U suy nghĩ một chút: "Có thể đã gặp ở đâu đó, nhưng không thân thiết lắm."
Nàng lại nhìn vào nội dung lệnh truy nã, trên đó ghi rõ thông tin cá nhân của tác giả, chẳng hạn như chủng tộc và vũ khí thường dùng, vỏ bọc đã bị lột sạch, chẳng khác gì công khai hành hình.
Tạ Vãn U vừa cầu nguyện cho tác giả, vừa không nhịn được mà nhìn: “Điêu Mao lại là thỏ yêu?"
Trên mặt Phong Nhiên Trú đầy vẻ khó tả: "Điêu Mao*... Đây là bút danh của nàng ta sao?"
*rụng lông, lông tàn lụi.
Tạ Vãn U cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, khẽ ho một tiếng, lại nhìn lệnh truy nã, xem xong, không khỏi cảm thán: "Hoàng thất Yêu tộc cũng chịu chơi quá, số tiền thưởng lên đến một vạn linh thạch cực phẩm."
Mặc dù đối với họ thì chẳng là gì, nhưng đối với một số tu sĩ có tu vi khá cao nhưng lại nghèo khó, thì tính hiệu quả rất cao.
Dù sao thì tu vi của Điêu Mao cũng chỉ mới đến Kim Đan, các kỹ năng đều tập trung vào việc chạy trốn, việc bắt giữ gần như không có nguy hiểm gì.
Tiền thưởng hậu hĩnh, độ nguy hiểm lại không cao, rất nhanh đã có không ít người động lòng, đến nhận lệnh truy nã từ hai tướng sĩ Yêu tộc đó.
Tạ Vãn U chú ý thấy, sau khi mỗi tu sĩ nhận lệnh truy nã, hai tướng sĩ Yêu tộc đó đều không ngừng dặn dò một câu: "Phải bắt sống, tốt nhất là không được làm tổn thương đến một sợi tóc."
Rời khỏi hiệu sách, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đi dạo trong thành một lát, rồi quay về tửu lâu theo lời đã hẹn với Khung Uyên.
Tạ Chước Tinh chui ra từ tay áo của Phong Nhiên Trú, trèo lên đầu gối hắn, trước tiên là làm sạch lông trên người, rồi mới hài lòng chạy trên đầu gối hắn đến bên Tạ Vãn U.
Lông trắng bồng bềnh từ trên không trung rơi xuống, vô cùng nổi bật trên chiếc áo đen của Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú cầm một sợi lông trắng trên áo, không khách khí nhét lại vào người đứa trẻ, thản nhiên nói: "Theo ta thấy, con mới nên được gọi là Điêu Mao."
Tạ Vãn U không hiểu sao lại bật cười, cười không ngừng được.
Một lát sau, cha con hắc giao long tìm đến, hội họp với họ.
Trên người Tiểu giao long treo rất nhiều thứ, vừa được Khung Uyên đặt lên bàn, nhóc đã nhanh chóng lao tới, đưa thứ treo trên chóp đuôi cho Tạ Chước Tinh: "Tiểu Bạch, huynh đệ tốt của ta, tặng ngươi đây!"
Trên đầu nó treo hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh, trên người quấn một sợi dây bạc cũng sáng lấp lánh nốt, Tạ Chước Tinh liếc mắt nhìn, suýt nữa thì bị lóa mắt, mơ hồ sờ đến thứ Tiểu giao long đưa cho nó, nhất thời không nhìn rõ đó là thứ gì: "Hắc Đản, đây là cái gì vậy?"
Tiểu giao long vô cùng có khí thế nói: "Đã là huynh đệ của tiểu gia, tất nhiên tiểu gia phải cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, hưởng cuộc sống đeo vàng đeo bạc cùng tiểu gia!"
Tạ Chước Tinh nghe mà chẳng hiểu gì cả, cố nhìn thứ trong chân của mình——
Một... sợi dây chuyền vàng to đùng?
Tiểu giao long nói rất hùng hồn: "Ta đã đeo rồi, ngươi cũng đeo đi, đây là một mảnh tâm ý của ta với tư cách là huynh đệ!"
Tạ Chước Tinh: "..."
Tạ Vãn U bên cạnh cười muốn chết, với sự giúp đỡ của nàng, Tạ Chước Tinh ngượng ngùng đeo sợi dây chuyền vàng to đùng mà Tiểu giao long tặng, cả con thú nhỏ bỗng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Tạ Chước Tinh dùng chân vuốt sợi dây chuyền vàng quấn trên đầu và cổ, hỏi Tiểu giao long: "Thế nào?"
Tiểu giao long dùng đuôi vỗ bàn "chát chát": "Rất tốt, cực kỳ phú quý!"
Tạ Chước Tinh không tự tin, lại quay sang hỏi Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, thúc thấy sao?"
Phong Nhiên Trú đánh giá nó một lát, cuối cùng vỗ nhẹ lên đầu nhỏ vàng óng của nó, thương yêu nói: "Đứa trẻ ngoan, lát nữa ra ngoài đừng nói chúng ta quen nhau nhé."

Bạn cần đăng nhập để bình luận