Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 274 -




Nghe vậy, trong mắt Phong Nhiên Trú lộ ra vài phần tán thưởng chân thành: "Ngươi có chút thông minh."
Tạ Vãn U khiêm tốn đáp: "Bình thường thôi."
Phong Nhiên Trú nhớ lại chuyện ở Bích Tiêu Đan Tông: "Thế ngươi dùng cách nào phát hiện ra có người muốn đến Tàng Thư Các ăn trộm đồ?"
"Trong Đan Minh đang giam giữ một người… một rắn của Đan Minh, ta hỏi ra được từ miệng hắn." Tạ Vãn U nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lại thấy hơi buồn nôn: "Nhưng trên người hắn có nguyền rủa, vừa nói ra cái tổ chức đó là tan chảy thành máu rồi..."
Phong Nhiên Trú không biết nói gì nữa, lại một lần nữa mở mang tầm mắt trước khả năng gây chuyện của Tạ Vãn U: "Vật thí nghiệm trong tổ chức đó luôn giữ miệng rất chặt, rốt cuộc ngươi lấy được câu trả lời từ miệng hắn bằng cách nào?"
"Chuyện này à." Tạ Vãn U lấy ra từ trên người một viên đá Lưu Ảnh: "Bản chính ta đã đưa cho sư tôn rồi, đây là bản sao, xem đi."
Phong Nhiên Trú: ".. Sao ngươi lại mang theo đá Lưu Ảnh đi khắp nơi để ghi hình vậy?"
Tạ Vãn U bình tĩnh nói: "Ghi hình làm bằng chứng là một đức tính tốt."
Xem xong đoạn ghi hình, ánh mắt Phong Nhiên Trú hơi động, liếc nhìn Tạ Vãn U: "Thì ra người đưa tin hôm đó là đến như vậy."
Tạ Vãn U mím môi: "Ngươi đã giết chết người đưa tin, tin tức chắc sẽ không truyền đến tổ chức đó nữa đi?"
"Sẽ không." Phong Nhiên Trú trả lại đá Lưu Ảnh cho Tạ Vãn U: "Nhưng bọn họ sẽ điều tra, dù ngươi có xóa sạch dấu vết ở Đan Minh thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng sẽ bị bọn họ điều tra ra."
"Đến lúc đó—"
Tạ Vãn U tiếp lời: "Bọn họ sẽ đến trừ khử ta sao?"
Phong Nhiên Trú nhìn nàng, đáp một tiếng.
Tạ Vãn U cũng không sợ lắm: "Cho nên nói, thật ra ta đã sớm dấn thân vào vũng nước đục này rồi, ngoài việc tiêu diệt bọn họ thì không còn con đường nào khác."
"Tiêu diệt bọn họ?" Giọng điệu Phong Nhiên Trú trở nên kỳ lạ, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút ý cười: "Quả nhiên là kẻ không biết thì không sợ."
"Bọn họ rất lợi hại sao?" Tạ Vãn U tựa vào thư án của hắn, tò mò hỏi.
"Những kẻ hỗn huyết như ta, ở chỗ bọn họ còn rất nhiều, ngươi nghĩ sao?" Phong Nhiên Trú cụp mắt, khoan tay nhìn đứa trẻ trong giỏ tre.
"..."
Lượng thông tin tiếp nhận trong ngày hôm nay thật sự quá lớn, Tạ Vãn U cảm thấy hơi đau đầu.
Theo ánh mắt của hắn nhìn về Tiểu Bạch, trong lòng Tạ Vãn U khẽ động, chọc chọc vào đuôi Tiểu Bạch: "Đêm đó Tiểu Bạch tiến giai, ta lờ mờ nhìn thấy Tiểu Bạch mọc ra chiếc đuôi thứ hai... trên người ngươi có phải cũng có huyết mạch cửu vĩ hồ không?"
Phong Nhiên Trú không biết có phải hay không mà đáp một tiếng: "Theo quá trình tiến giai, sau này nó sẽ dần mọc ra chín cái đuôi."
Tạ Vãn U: "..."
Vậy nên trước kia gọi hắn là hồ ly , thật ra cũng không sai.
Tạ Vãn U lại véo véo cái sừng trên đầu Tiểu Bạch: "Thế cái sừng này là gì?"
Phong Nhiên Trú: "Sừng rồng."
Trời ơi, Tạ Vãn U nuốt nước bọt, lại chỉ vào đôi cánh của Tiểu Bạch: "Còn đôi cánh này nữa..."
Phong Nhiên Trú bình thản nói: "Cánh phượng."
"???" Trong lòng Tạ Vãn U thật sự khó mà tin nổi.
Huyết mạch rồng và phượng có thể hòa trộn với nhau được sao! Cái này quá hỗn loạn rồi!
Tạ Vãn U nhắm chặt mắt: "Thế còn thân thể thì sao? Ta thấy nó cũng không giống cửu vĩ hồ..."
Phong Nhiên Trú: "Bạch hổ."
Tạ Vãn U: "..." Cứu mạng!
Huyết mạch hỗn tạp lộn xộn như vậy, không xảy ra chuyện mới là lạ!
Kẻ đã viết ra quyển sách Hỗn Nguyên Thần Điển kia, đầu óc ông ta có bình thường không vậy!?
Tạ Vãn U cố gắng đè nén sự chấn động trong lòng, miễn cưỡng tìm lại được chút lý trí: "Ngoài những thứ này, còn có huyết mạch nào khác không?"
Phong Nhiên Trú bình tĩnh quan sát nàng, xác nhận nàng không lộ ra vẻ ghê tởm hay sợ hãi, mới đưa tay chọc vào bụng mềm mại của đứa trẻ, ánh mắt hơi động: "Máu, là máu Kỳ Lân."
"Ngươi đợi đã!" Tạ Vãn U nhanh chóng lấy ra cuốn sổ nhỏ: "Ta ghi lại đã --"
Viết hai chữ Kỳ Lân, Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng biết tại sao máu của Tiểu Bạch có thể chữa thương rồi, máu Kỳ Lân là thánh dược chữa thương trong truyền thuyết, mặc dù không thể hồi sinh người chết, nhưng trong việc chữa lành vết thương ngoài và trong thì có hiệu quả nhanh chóng kỳ diệu.
Sừng rồng, cánh phượng, đuôi hồ ly, máu Kỳ Lân, thân thể Bạch Hổ… Chỉ riêng những huyết mạch đã biết này, Tạ Vãn U đã cảm thấy mức độ khó khăn của việc chữa trị rồi, dù sao đây không phải là huyết mạch hỗn tạp bình thường, mà là hỗn hợp huyết mạch của thần thú.
Tạ Vãn U vô hồn nhìn chằm chằm vào cuốn sổ nhỏ, bắt đầu hoài nghi về cuộc đời.
Thật sự có thể chữa khỏi không?
Phong Nhiên Trú sớm đã biết đây là một bài toán khó, vì vậy khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Tạ Vãn U, hắn cũng không thấy bất ngờ.
Hắn cụp mi mắt xuống, không lên tiếng ngắt đứt suy nghĩ sâu xa của Tạ Vãn U, mà từ tốn đưa tay ra, lại chọc vào cái bụng mềm mại của đứa trẻ.
Tạ Vãn U vội vàng bảo vệ: "Đừng chọc nó đau!"
"Yếu ớt như vậy" Phong Nhiên Trú lại véo móng vuốt của nó, nhìn thấy miếng đệm thịt màu hồng, không khỏi khẽ hừ một tiếng.
Tạ Vãn U thích đứa trẻ này như vậy, chắc là đã bị vẻ ngoài dễ thương của nó làm cho mê mẩn.
Thật nông cạn.
Tạ Vãn U không biết suy nghĩ trong lòng hắn, thương yêu xoa xoa bụng Tiểu Bạch, ngẩng đầu nói với Phong Nhiên Trú: "Đúng rồi, ta đã đặt cho Tiểu Bạch một cái tên rồi."
"Thật sao?" Phong Nhiên Trú hơi hứng thú: "Đặt tên là gì?"
"Chước Tinh, Chước của sáng rực, nóng bỏng, lửa đốt, Tạ Chước Tinh," Tạ Vãn U hứng khởi hỏi: "Thế nào?"
Phong Nhiên Trú lẩm nhẩm cái tên này trong chốc lát, đại khái hiểu được ý nghĩa sâu xa khi nàng đặt cái tên này, hắn không có gì phản đối, liền gật đầu nói: "Không tệ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận