Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 349 -




Trán của Tông chủ Thiên Nguyên nổi đầy gân xanh.
Các Tông chủ khác: "..."
Huyền Du Đạo Nhân này thực sự không phải là người, sao lại có thể đâm vào chỗ đau của người khác như thế.
Tông chủ Bão Nguyên thấy bầu không khí ngưng trệ, vội vàng ra mặt hòa giải: "Kỳ tông chủ vừa rồi cũng chỉ nói đùa thôi, huống hồ cho dù không có viên đan dược này, Tạ Vãn có thiên phú như vậy, cũng đủ tư cách làm đệ tử cuối cùng của đại sư, đúng không?"
"Đúng vậy, ôi chao, xác suất một phần mười, sao nàng lại gặp phải chứ, xem ra duyên phận đã đến, quả thực không thể ngăn cản.” Huyền Du Đạo Nhân cười tươi nói: "Người không có duyên, thì thế nào cũng không có duyên."
Cuối cùng Tông chủ Thiên Nguyên cũng không thể chịu đựng được nữa, đá văng chiếc bàn trước mặt, mặt lạnh đi ra.
Huyền Du Đạo Nhân kinh ngạc, nói với các Tông chủ: "Bản tọa còn chưa nói gì mà, sao Kỳ tông chủ lại không chịu nổi một câu nói đùa chứ!"
Các Tông chủ cười gượng, không dám nói gì.
Đuổi đi một Tông chủ Thiên Nguyên, Huyền Du Đạo Nhân lại chĩa mũi dùi vào Thẩm tông chủ: "Xem ra bản tọa đã tìm được đồ đệ rồi, không biết Thẩm tông chủ có thể từ bỏ thứ yêu thích không?"
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm tông chủ biến mất, nhàn nhạt nói: "Tiểu đồ đệ có thể bái thêm một vị Luyện đan sư Thiên cấp làm sư tôn, đó cũng là cơ duyên của nàng, bản tọa không có lý do gì để từ chối."
Huyền Du Đạo Nhân lập tức mừng rỡ, vui vẻ quyết định: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, vừa khéo các Tông chủ đều ở đây, dứt khoát bây giờ làm một buổi lễ bái sư đơn giản đi!"
Ông ta gần như viết thẳng bốn chữ "không thể chờ đợi" lên mặt, các Tông chủ nhìn thấy, trong lòng đều có chút bất lực.
Bọn họ ở trong giới tu chân nhiều năm như vậy, đã sớm quen với cách nói chuyện quanh co, đột nhiên xuất hiện một người khác biệt như Huyền Du Đạo Nhân, chỉ thấy rất không quen.
Dù không quen nhưng Luyện đan sư Thiên cấp mong muốn nhanh chóng nhận đồ đệ thì có gì sai? Thế nên không ai phản đối, chỉ cười chúc mừng.
Huyền Du Đạo Nhân đắc ý liếc nhìn Thẩm tông chủ một cái, thấy Thẩm tông chủ nhíu mày nhìn đi chỗ khác, có vẻ không muốn nhìn ông ta nữa, khóe miệng ông ta không khỏi nở nụ cười càng tươi hơn.
Vì Huyền Du Đạo Nhân không thích những lễ nghi rườm rà, chỉ muốn làm một buổi lễ bái sư đơn giản, thế nên toàn bộ quá trình cũng trở nên hết sức giản lược, Tạ Vãn U chỉ cần lần lượt kính trà Thẩm tông chủ và Huyền Du Đạo Nhân là được.
Các đệ tử bên dưới không có gì để nói, chỉ riêng tốc độ thăng cấp trong vòng nửa năm lên đến Ngũ phẩm của Tạ Vãn U cũng đã đủ để chặn họng tất cả mọi người.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, người ta có thiên phú cao như vậy, xứng đáng có hai sư tôn.
Tiêu Vũ Ninh bị chấn động mạnh đến mức há hốc mồm, hoàn toàn không nói nên lời.
Lạc Như Hi ở bên cạnh chế nhạo: "Sao không so sánh với tiểu sư muội của ta nữa? Tiếp đi!"
Tiêu Vũ Ninh trừng mắt nhìn nàng ấy: "Người biết tự lượng sức là người đáng quý."
Thiên tài yêu nghiệt như thế này nàng mấy có thể so sánh được sao?
Lạc Như Hi hả hê, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.
Trên đài, trước tiên Tạ Vãn U kính trà Thẩm tông chủ.
Thẩm tông chủ nhận lấy, mỉm cười gật đầu với nàng.
Tạ Vãn U thấy vậy, trong lòng hơi yên tâm, quay sang Huyền Du Đạo Nhân.
Huyền Du Đạo Nhân ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm trang, tư thế ngồi trang nghiêm thanh lịch hiếm thấy, chỉ có đôi mắt nhỏ mới bán đứng ông ta.
Lén lút liếc nhìn nàng một cái, một lúc sau lại liếc nhìn nàng một cái, ra sức ám chỉ.
"..."
Tạ Vãn U bưng một tách trà khác, đưa cho Huyền Du Đạo Nhân.
Thành thật mà nói, ở trước mặt sư tôn bái một Luyện đan sư khác làm sư tôn thì... khá là xấu hổ.
Huyền Du Đạo Nhân không nghĩ như vậy, ông ta thậm chí còn không đợi Tạ Vãn U đưa trà đến trước mặt mình, đoạt lấy tách trà trong tay Tạ Vãn U rồi uống một hơi cạn sạch, đặt bát xuống, đổi cách xưng hô luôn, từ tốn nói: "Tốt lắm tốt lắm, sau này con chính là đồ đệ ngoan của ta! Đồ đệ ngoan, mau gọi một tiếng sư tôn cho ta nghe nào!"
Tạ Vãn U ngây người.
Đổi cách xưng hô nhanh thế sao?
Còn đang trước mặt sư tôn nữa...
Tạ Vãn U bắt đầu xoắn xuýt, cố gắng há miệng: "..."
Huyền Du Đạo Nhân nhìn nàng đầy mong đợi.
Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, thử lại lần nữa, cuối cùng cũng thốt ra được: "Sư, sư tôn..."
Huyền Du Đạo Nhân lập tức cảm thấy thoải mái toàn thân: "Ừ, sư tôn ở đây."
Người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, Huyền Du Đạo Nhân chẳng quan tâm sắc mặt của Thẩm tông chủ bên cạnh thế nào, dù sao thì khóe mắt ông ta cũng đã hằn lên nếp nhăn vì cười, ngay lập tức lục lọi trên người một món đồ, nói với Tạ Vãn U: "Giơ tay ra."
Sau khi gọi ra được cách xưng hô đó, Tạ Vãn U chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều bắt đầu nóng ran, cả người choáng váng, nghe Huyền Du Đạo Nhân nói thì vô thức giơ tay ra.
Huyền Du Đạo Nhân dùng ngón tay lướt qua các ngón tay của nàng, đầu ngón tay Tạ Vãn U đau nhói, cúi đầu nhìn thấy đầu ngón trỏ của mình rỉ ra một giọt máu.
Huyền Du Đạo Nhân nhhắny lẹ mắt chạm món đồ đó vào ngón trỏ của nàng, giây tiếp theo, Tạ Vãn U cảm nhận được một cảm giác kết nối xa lạ.
Huyền Du Đạo Nhân mở tay ra, đeo chiếc nhẫn lưu ly màu ngọc khảm đá trong suốt vào ngón trỏ của nàng.
Chiếc nhẫn vừa chạm vào ngón tay nàng, nó đã tự động điều chỉnh kích thước, cho đến khi vừa khít với kích thước ngón trỏ của nàng.
Tạ Vãn U sửng sốt: "Đây là..."
Huyền Du Đạo Nhân tùy tiện nói: "Đây là bảo vật tổ truyền của bổn tọa tên là 'Thanh Ách Giới', bên cạnh bổn tọa không có hậu duệ, sau sau này Thanh Ách Giới sẽ truyền cho con, nó có thể tránh được trăm độc, còn có những công dụng khác, con cần tự mình khám phá."

Bạn cần đăng nhập để bình luận