Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 199 -




Có danh sư chỉ bảo, tốc độ học Thái Thanh châm pháp của Tạ Vãn U có thể nói là tiến triển vượt bậc, từ lúc châm sai khiến Phong Nhiên Trú nôn ra máu, đến sau này có thể tự mình châm cứu, tiến bộ thần tốc.
Nhưng tương ứng với đó, nàng phải ngày ngày nghiên cứu sách vở để nắm vững Thái Thanh châm pháp, không còn tâm trí làm việc khác.
May là lúc nàng ôm sách nghiên cứu, Phong Nhiên Trú biến thành hình dạng hồ ly trắng nằm bên cạnh nàng, cũng không thể làm việc khác, làm giảm bớt đáng kể sự lo lắng của Tạ Vãn U.
Thực ra Tạ Vãn U cũng từng xấu xa nghĩ, có nên giả vờ không học được Thái Thanh châm pháp, từ bỏ việc chữa trị cho Phong Nhiên Trú hay không.
Chỉ cần Phong Nhiên Trú trúng độc mà chết, cuộc sống của nàng sẽ trở lại bình thường, không còn mối nguy hiểm nào nữa.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm như vậy.
Trước tiên, sư tôn đặt rất nhiều kỳ vọng vào nàng, Tạ Vãn U không muốn phụ lòng sự dạy dỗ của ông.
Sau nữa... Tiểu Bạch ngày nào cũng đến thăm Phong Nhiên Trú, Tạ Vãn U có thể nhận ra, dù ngoài miệng Tiểu Bạch nói hồ ly thúc thúc xấu xa, nhưng thực ra rất có cảm tình với Phong Nhiên Trú, nếu Phong Nhiên Trú chết trong tay nàng... chắc Tiểu Bạch sẽ rất đau lòng.
Vì do dự như vậy, độc trên người Phong Nhiên Trú đã đến giai đoạn cuối, một ngày phát tác một lần.
Chỉ cần vượt qua chuyện này, thải hết dư độc, lực lượng của Phong Nhiên Trú sẽ có thể khôi phục đến đỉnh cao.
Hôm nay, Tạ Vãn U mở cuốn sách cổ dày cộp, nhưng rất lâu vẫn không thể tập trung.
Tính thời gian, nếu thuận lợi thì nửa tháng nữa Phong Nhiên Trú có thể thanh trừ hết dư độc, đến lúc đó, chắc sẽ không còn ai đánh lại hắn được nữa.
Giải độc cho loại nhân vật nguy hiểm này, chẳng khác nào tự tay thả dã thú ra khỏi lồng, có thể tưởng tượng được áp lực tâm lý của Tạ Vãn U.
Hơn nữa, ký ức của Phong Nhiên Trú giống như cũng khôi phục ngày càng nhanh...
Vốn Tạ Vãn U tưởng không cho hắn chạm vào dấu ấn, có thể kéo dài thời gian khôi phục trí nhớ của Phong Nhiên Trú, nhưng qua từng lần thanh độc, Tạ Vãn U có thể cảm nhận rõ ràng, Phong Nhiên Trú nhớ lại ngày càng nhiều thứ, thỉnh thoảng sẽ hỏi một số chuyện trước đây từng xảy ra trong giới tu chân.
Vì vậy, Tạ Vãn U đoán, Phong Nhiên Trú bị mất trí, hẳn cũng có liên quan đến loại độc này.
Tạ Vãn U không dám chắc, đến ngày độc tố hoàn toàn bị thải ra khỏi cơ thể, hắn có khôi phục hoàn toàn trí nhớ hay không...
Càng nghĩ càng thấy không ổn, Tạ Vãn U phiền não nhìn chằm chằm vào chữ "chết" trên sách, cảm thấy nó như đang phản chiếu kết cục bi thảm của nàng không lâu sau.
Tạ Vãn U sầu não suy nghĩ về những việc phải làm sau này, cổ tay đột nhiên bị đuôi hồ ly lông xù quét qua, cảm giác ngứa ngáy thoáng chốc kéo Tạ Vãn U về thực tại.
Tạ Vãn U định thần lại, quay đầu nhìn con hồ ly trắng nằm bên cạnh.
Kể từ khi thường xuyên phát độc, Phong Nhiên Trú để bảo toàn sức lực nghỉ dưỡng, rất ít khi xuất hiện dưới hình dạng người, phần lớn thời gian đều là hình dạng hồ ly trắng.
Dù sao vừa rồi còn đang nghĩ cách giải quyết đối phương, đột nhiên bị chính chủ đụng vào, Tạ Vãn U không khỏi có chút chột dạ, ánh mắt bất giác né tránh: "Sao vậy, có phải lại có triệu chứng phát độc không?"
"Không có." Phong Nhiên Trú có chút mệt mỏi gác cằm lên bàn chân trước, đôi tai hồ ly trắng trên đầu rung rung, giọng nói khàn khàn: "Chỉ muốn nhắc nhở ngươi, chuyên tâm đọc sách, đừng mất tập trung."
Tạ Vãn U vẫn đang lo lắng cho tương lai u ám, sao có thể đọc sách được, dứt khoát đóng sách lại, xoa xoa thái dương: "Không đọc nữa, mệt quá."
Nàng nghiên cứu sách cổ cả buổi chiều, đúng là đã đến lúc nên nghỉ ngơi, Phong Nhiên Trú cũng không nói gì nữa.
"Nhưng mà—" Tạ Vãn U kéo dài giọng, ám chỉ một cách lộ liễu: "Nếu có người nào đó cho ta vuốt lông hồ ly, có lẽ ta sẽ không thấy mệt nữa."
Phong Nhiên Trú sớm biết nàng thèm khát bộ lông này của mình, nghe nàng nói lời to gan như vậy lần nữa, trong lòng lại chẳng hề gợn sóng, chỉ nhắm mắt nói: "Vậy ngươi cứ mệt đi."
Tạ Vãn U đã đoán được hắn sẽ từ chối như mọi khi, nên cũng không quá thất vọng, nàng ngắm nghía con hồ ly trắng một lúc, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc nói: "Trên người ngươi hình như dính thứ gì đó màu đỏ."
Nghe nàng nói vậy, mí mắt Phong Nhiên Trú khẽ động, cuối cùng cũng mở mắt: "Thứ gì?"
"Không biết, cũng không giống thuốc màu..." Tạ Vãn U đưa tay nhéo lấy một túm lông đỏ trên người hắn, dùng đầu ngón tay xoa xoa: "Giống như lông đỏ mới mọc, nhưng ngươi không phải là hồ ly trắng sao, sao lại mọc lông đỏ, chẳng lẽ... ngươi sắp đột biến rồi?"
Phong Nhiên Trú: "?"
Nói cái gì thế hả?
Tạ Vãn U phát hiện ra những sợi lông hồ ly đỏ trên lưng con hồ ly trắng, nhưng khi nàng lại gần nhìn kỹ, nàng phát hiện những sợi lông hồ ly đỏ này không phải phân bố rải rác, mà tạo thành từng đường vân đỏ ngoằn ngoèo, gần như phủ khắp người Phong Nhiên Trú, trông vừa kỳ lạ vừa có chút yêu dị.
Ngay cả chóp đuôi của Phong Nhiên Trú cũng lặng lẽ xuất hiện một vệt đỏ rực như lửa cháy.
Trước đây Tạ Vãn U không hề để ý đến những đường vân đỏ này, cứ như là... mọc ra trong một đêm vậy.
Tạ Vãn U vừa tò mò vừa có chút bất an.
Cảm giác như có điềm báo chẳng lành nào đó.
Lúc nàng lại gần nhìn kỹ, mũi Phong Nhiên Trú rõ ràng ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng, hắn lý trí lùi lại phía sau, nhưng mũi vẫn vô thức bắt lấy mùi hương quen thuộc này.
Lúc hắn phát độc, mùi thuốc này luôn quanh quẩn bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua biết bao đêm nguy hiểm.
Hắn hít hà vài cái, trong lòng có chút phức tạp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận