Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 318 -




Nghe nói nương không nhận được tiền, Tạ Chước Tinh lập tức tức giận lùi lại một bước, không để Phong Nhiên Trú thu gom nước mắt của mình nữa: "Vậy Tiểu Bạch sẽ không cho hồ ly thúc thúc thu thập nước mắt nữa, cũng không cho hồ ly thúc thúc kiếm được tiền!"
Phong Nhiên Trú vừa tức vừa buồn cười, hắn phát hiện trong đầu vật nhỏ này chỉ nghĩ đến nương nó, cũng không nghĩ đến bản thân nó có lấy được tiền hay không.
Thật ngốc.
Phong Nhiên Trú: "Vậy ta chia cho nàng ấy một nửa thì sao?"
Tạ Chước Tinh do dự rất lâu: "Để Tiểu Bạch suy nghĩ thêm..."
Thực ra trong lòng nó muốn đưa toàn bộ tiền bán nước mắt cho nương, nhưng nó cũng không thể để hồ ly thúc thúc làm việc mà không trả công sức, một người một nửa có vẻ công bằng.
Chính lúc Tạ Chước Tinh đang cố gắng suy nghĩ tiền phải chia như thế nào mới công bằng, Phong Nhiên Trú đã thu gom lại nước mắt của nó, chậm rãi nói: "Con cứ từ từ suy nghĩ đi, ta thu nước mắt trước đã, tiếp tục khóc đi."
Tạ Chước Tinh vẫn còn vài giọt nước mắt, nghe vậy vội vàng nhớ lại tất cả những chuyện đau buồn nhất trong đời, miễn cưỡng ép ra thêm vài giọt nước mắt nữa.
Phong Nhiên Trú khích lệ nó: "Ít nhất cũng đáng vài chục vạn linh thạch cực phẩm rồi, tiếp tục giữ vững nào."
Tạ Chước Tinh vừa nghe có nhiều tiền như vậy, khóe miệng nhếch lên, trong lòng vui mừng, và vì thế... nó không khóc được nữa.
Tạ Chước Tinh gồng mình, ngay cả ria mép cũng thể hiện sự cố gắng, nhịn rất lâu, cuối cùng cúi đầu nản lòng nói: "Hồ ly thúc thúc, Tiểu Bạch không khóc được nữa."
Phong Nhiên Trú thu lại lọ sứ nhỏ, xoa đầu nó: "Vậy thì để lần sau lại thu thập, lần sau khóc nhớ dùng lọ hứng nước mắt để bán cho nương con."
Tạ Chước Tinh gật đầu rất mạnh: "Tiểu Bạch nhớ rồi!"
Tạ Vãn U theo dõi toàn bộ quá trình Phong Nhiên Trú lừa gạt Tạ Chước Tinh: "..."
Nàng ho nhẹ, có chút bất lực nói: "Phong Nhiên Trú, sao ngươi lại như vậy."
Phong Nhiên Trú liếc nhìn phù Truyền Tin, nhướng mày: "Ta như thế nào? Sau này Tiểu Bạch cần ăn rất nhiều linh thạch, để nó tự kiếm tiền ăn, không phải rất tốt sao?"
Tạ Vãn U không nói nên lời.
Lúc này, Phong Nhiên Trú đột nhiên nói: "Sư tôn của ngươi và Huyền Du Đạo Nhân quyết định đặt truyền tống trận của Ma vực ở Vô Hận cốc, ta sẽ đặt thêm một truyền tống trận trực tiếp đến Ma cung bên ngoài Vô Hận cốc, khi đó ngươi chỉ cần đến bên ngoài Vô Hận cốc là được."
Điều này có nghĩa là, Tạ Vãn U chỉ cần đi qua hai trận pháp là có thể từ Bích Tiêu Đan tông đến Vô Hận cốc trong thời gian ngắn, rồi từ Vô Hận cốc đến Ma cung, ba địa điểm này đã được kết nối hoàn toàn bằng hai truyền tống trận.
Tạ Vãn U không khỏi nghĩ, đúng là Luyện khí sư, truyền tống trận nói lập là lập, Ma Tôn đại nhân quả nhiên giàu có.
Sau khi cúp máy, Phong Nhiên Trú nhìn đứa bé vẫn đang cười ngây ngốc: "Nhóc khóc nhè, bây giờ vui rồi à?"
Tạ Chước Tinh có chút ngượng ngùng, bay đến cuốn sách bên cạnh Phong Nhiên Trú, háo hức hỏi: "Hồ ly thúc thúc, lông của Tiểu Bạch cũng có thể đổi tiền không?"
Phong Nhiên Trú nhìn nó: "Con dứt khoát bán luôn mình đi là, nhóc tham tiền."
Tạ Chước Tinh lập tức lắc đầu: "Không! Tiểu Bạch bán mình rồi thì sẽ không gặp được nương nữa."
Thì ra nó còn biết không thể bán mình, Phong Nhiên Trú hừ lạnh một tiếng, liếc thấy đứa bé nằm trên sách, vừa vui vẻ lắc đuôi vừa giơ chân lên đếm.
Hai chân trước không đủ đếm, nó lật người lại, cộng thêm hai chân sau cùng đếm.
Phong Nhiên Trú: "..."
Bộ dạng ngốc nghếch này thật sự không nhìn nổi nữa, Phong Nhiên Trú thật sự muốn bắt nạt nó, cố ý cầm lấy cuốn sách mà nó đè bên dưới.
Tạ Chước Tinh bị lộ ra ngoài cũng không tức giận, phủi phủi bộ lông, bay đến một góc thư phòng, tha ra một thứ gì đó đủ màu sắc, kéo đến đặt trên bàn của Phong Nhiên Trú rồi ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Phong Nhiên Trú đầy mong đợi: "Hồ ly thúc thúc, thúc có thể chơi với Tiểu Bạch bằng thứ này không?"
Phong Nhiên Trú liếc nhìn thứ đồ chơi đó, trán hơi giật giật: "... Con tìm đâu ra thứ này vậy?"
Cây gậy chọc mèo này là do Tạ Vãn U đưa cho hắn, rõ ràng hắn đã giấu ở một nơi bí mật trong thư phòng, vậy mà đứa nhỏ này lại tìm ra được.
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu: "Dưới tủ đó, hồ ly thúc thúc làm bừa bộn đồ của nương, Tiểu Bạch nhặt giúp hồ ly thúc thúc."
Nói xong, còn ưỡn ngực lên, vẻ mặt muốn được khen.
Phong Nhiên Trú khinh thường nhìn cây gậy chọc mèo kỳ cục đó, lạnh lùng từ chối: "Không chơi, ta sẽ không chơi với con… thứ này."
"Nhưng Tiểu Bạch rất muốn chơi mà.” Tạ Chước Tinh dùng chân ôm lấy ngón tay hắn, lắc lắc: "Hồ ly thúc thúc, chơi một lúc thôi được không?"
"..."
Phong Nhiên Trú bị đứa nhỏ mềm mại nài nỉ, cuối cùng bất lực thở dài, miễn cưỡng dùng hai ngón tay cầm cây gậy chọc mèo đó lên, khinh thường nói: "Thôi được, chỉ chơi với con một lần thôi."
"Vâng!" Tạ Chước Tinh vui vẻ gật đầu, lập tức cúi thấp người, xoay mông nhỏ, hào hứng chuẩn bị đón cây gậy chọc mèo.
Chỉ thấy lông vũ đủ màu sắc vụt qua trước mặt nó, Tạ Chước Tinh vừa mới tràn đầy quyết tâm vươn chân ra bắt thì nghe thấy một tiếng "bốp", Phong Nhiên Trú đã đặt cây gậy chọc mèo lại trên bàn: "Được rồi, hết giờ."
Tạ Chước Tinh: "?"
Vừa nãy có thứ gì bay qua trước mắt nó vậy?
Sự khó tin và thất vọng trong mắt đứa nhỏ rõ ràng đến mức Phong Nhiên Trú cũng thấy hơi chột dạ, miễn cưỡng cầm cây gậy chọc mèo lên lần nữa: "Vậy chơi lần cuối nhé."
Lần này Phong Nhiên Trú chơi với Tạ Chước Tinh lâu hơn một chút, cũng thấy cây gậy chọc mèo này có vài phần thú vị.
Quay đứa nhỏ ngốc nghếch này như chong chóng, quả thực cũng có chút vui.
Không biết từ lúc nào, Phong Nhiên Trú đã chơi với Tạ Chước Tinh rất lâu - cho đến khi Tạ Chước Tinh mệt đến mất hết sức sống, nằm bẹp xuống đất thành một chiếc bánh mèo mỏng, thở hổn hển: "Không chơi nữa, Tiểu Bạch... buồn ngủ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận