Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 429 -




Phong Nhiên Trú: "Nếu không thì sao?"
Tạ Vãn U suy tính nói: "Nếu cứ giết gã như vậy, không dễ để giải thích với Huyền Minh Đạo Nhân, ta thấy, chúng ta nên dùng một số thủ đoạn chính thống hơn, để lợi dụng kẻ này một cách tối đa hóa."
Phong Nhiên Trú hứng thú nhướng mày: "Nói chi tiết nghe thử?"
Tạ Vãn U liền ghé sát vào tai hắn, thì thầm nói kế hoạch của mình.
Phong Nhiên Trú nghe xong rất tán thành: "Cứ làm như vậy đi."
Tạ Chước Tinh ngồi trong lòng Tạ Vãn U, tai hơi động đậy, tò mò hỏi: "Nương, các người đang nói gì vậy?"
"Nói một số kế hoạch đánh đổ kẻ xấu." Tạ Vãn U hôn lên trán nó một cái: "Tiểu Bạch có nhận ra người thúc đó chính là kẻ xấu nương bảo Tiểu Bạch tìm hôm nọ không?"
Tạ Chước Tinh gật đầu, hơi xấu hổ: "Tiểu Bạch hơi sợ, nên đã khóc..."
Một đứa bé có thể diễn xuất được bao nhiêu? Thật ra lúc đó nó khóc nhiều hơn là vì sợ hãi.
Tạ Chước Tinh nhớ ra một chuyện, căng thẳng nói với Tạ Vãn U: "Nương, người thúc thúc xấu đó đã hỏi Tiểu Bạch, mắt của Tiểu Bạch rất giống với hồ ly thúc thúc, hồ ly thúc thúc có phải là cha của Tiểu Bạch không... có phải thúc thúc đó biết gì rồi không không?"
Nương đã nói với nó, không được để bất kỳ ai phát hiện ra nó là con của hồ ly thúc thúc, nếu không nó sẽ bị kẻ xấu bắt đi, vì vậy khi Hướng Quân Trạch hỏi về mối quan hệ giữa nó và hồ ly thúc thúc, nó mới sợ hãi khóc lên.
Tạ Vãn U nghe vậy, hơi cau mày.
Phong Nhiên Trú làm cho Tiểu Bạch một chiếc khóa trường mệnh có thể hoàn toàn che giấu hơi thở của nó, thay đổi ngoại hình của nó, nhưng dù vậy, Hướng Quân Trạch vẫn dựa vào màu mắt tương tự, mà nảy sinh nghi ngờ về thân phận của Tạ Chước Tinh…
Đúng là chó điên.
Tạ Vãn U nghĩ, những người đó, thật sự là một lũ chó điên.
Thảo luận xong kế hoạch đối phó với Hướng Quân Trạch, Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú lại cùng nhau đi một đoạn đường.
Con đường nhỏ phủ đầy tuyết để lại hai hàng dấu chân lớn nhỏ khác nhau, Tạ Vãn U khép chặt áo choàng, cảm thấy một luồng hơi lạnh rơi xuống chóp mũi, nàng ngẩng đầu lên: "Hình như lại có tuyết rơi rồi."
Tạ Chước Tinh trèo lên vai nàng ngồi, nhìn chằm chằm bầu trời một lúc, phát hiện thực sự có tuyết rơi, lập tức khẩn trương tới bên tai Tạ Vãn U nói: "Nương, chúng ta mau về thôi."
Phong Nhiên Trú cũng nhớ ra thể chất Tạ Vãn U yếu ớt, không nên hứng thuyết, không khỏi hơi nhíu mày, lập tức giương ô màu xanh che lên đầu Tạ Vãn U: "Cầm lấy."
Tạ Vãn U nhận lấy ô: "Lát nữa chàng định đi đâu?"
Phong Nhiên Trú cúi đầu nhìn nàng, mái tóc đen dài của nàng đã dính vài bông tuyết trong suốt, như những bông tuyết điểm xuyết trên mái tóc nàng, Phong Nhiên Trú đưa tay chạm vào, những bông tuyết đó nhanh chóng tan ra trên đầu ngón tay hắn.
Thấy hắn không trả lời, Tạ Vãn U nghi ngờ nghiêng đầu, cổ áo lông màu trắng trên áo choàng quấn quanh cổ nàng, càng làm cho khuôn mặt nàng nhỏ đi một vòng.
Bàn tay Phong Nhiên Trú từ trên tóc nàng di chuyển xuống, đầu ngón tay chạm vào mặt nàng, lạnh như băng.
Hình như tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Ban đầu Tạ Vãn U còn hơi nghi ngờ, bị hắn im lặng sờ mặt một lúc, đột nhiên ngộ ra, trở tay túm lấy cổ tay hắn, trêu chọc nói: "Nhặt được một con mèo, nó muốn về nhà với ta ~"
Người này quả thực rất giỏi hiểu sai ý chàng, chàng chỉ tiện tay sờ thôi mà... sắc mặt Phong Nhiên Trú hơi không tự nhiên, muốn rụt lại bàn tay bị Tạ Vãn U túm lấy: "Ta không nói như vậy."
Tạ Vãn U túm chặt không buông, kéo hắn về phía chỗ ở của mình: "Sờ ta chính là muốn về nhà với ta, ta đều hiểu, yên tâm, nhà ta có nhiều thức ăn cho mèo lắm."
"Thức ăn cho mèo?" Phong Nhiên Trú bị nàng kéo đi được vài bước, sâu kín nói: "Tạ Vãn U, rốt cuộc nàng coi ta là cái gì?"
Tạ Vãn U vui vẻ đến mức không chịu được: "Ha ha ha!"
Ngoài miệng Phong Nhiên Trú nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật, Tạ Vãn U vừa kéo vừa đẩy, cuối cùng hắn vẫn bước vào cửa chỗ ở của Tạ Vãn U.
Tạ Chước Tinh bay đến bàn, chỉ trỏ vào mặt Phong Nhiên Trú:
"Nương nói, hành vi của hồ ly thúc thúc này gọi là nói một đằng làm một nẻo, cũng gọi muốn mà ra vẻ, chỉ có kẻ xấu muốn làm điều xấu mới làm như vậy."
Phong Nhiên Trú tiến lại chọc vào đầu nó, chọc cho bộ lông trên đầu nó lõm xuống ba cái, đuôi lông mày hơi nhếch lên: "Mặc kệ con nói thế nào, dù sao thì ta cũng vào đây rồi."
Tạ Chước Tinh tức chết, cố gắng giơ chân lên sờ đầu, muốn vuốt lại bộ lông trên đầu.
Tạ Vãn U thu ô lại, dựa vào tường, thấy vậy bất đắc dĩ tiến lại sờ đầu đứa nhỏ, không đồng ý nói: "Phong Nhiên Trú, sau này không được bắt nạt Tiểu Bạch nữa."
Phong Nhiên Trú liếc nhìn đứa nhỏ: "Nàng có nghe qua một câu, một núi không thể có hai hổ chưa?"
Đây chính là lý do hắn luôn không nhịn được mà bắt nạt Tiểu Bạch sao? Tạ Vãn U hết nói nổi, Tiểu Bạch bây giờ vẫn chỉ là một đứa nhỏ như vậy, Phong Nhiên Trú đã không dung thứ được nó rồi, lòng dạ thật sự hẹp hòi: "... Ta cũng nghe qua một câu khác, hổ dữ không ăn thịt con."
Phong Nhiên Trú không chịu thừa nhận mình có đạo đức này, tự mình đi tuần tra một vòng trong phòng của Tạ Vãn U, rõ ràng là coi nơi này như lãnh địa của mình.
Hắn nhanh chóng phát hiện ra những thứ mới lạ, cầm lấy một thứ có hình dáng kỳ quái, hỏi Tạ Vãn U: "Đây là cái gì?"
Tạ Vãn U đang chải lông cho đứa nhỏ tủi thân, nghe vậy liền quay đầu liếc nhìn: "Là con lăn, dùng để dính lông, Tiểu Bạch sẽ rụng lông trên giường, đôi khi dùng thuật Thanh Tẩy không sạch, ta liền dùng nó lăn một vòng, sau đó lông sẽ dính vào con lăn, rất dễ thu dọn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận