Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 120 -




Tạ Vãn U đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Đúng vậy, chính là chuyện này!
Nàng quên thay thuốc cho những người bị thương mà mình phụ trách rồi!
Ôn Lâm Giản không theo kịp chủ đề: "Thay thuốc?"
Lạc Như Hi giải thích cho vị đại sư huynh vừa mới trở về: "Hôm trước ở bí cảnh Phù Linh xuất hiện thú triều, rất nhiều đệ tử của các phái bị thương, mấy phái đến tông môn của chúng ta cầu cứu, người trong tông môn không đủ, cho nên mỗi sáng và tối tiểu sư muội đều đi thay thuốc, hôm nay vì chuyện Tư Ngô này, tiểu sư muội quên mất."
Nghe vậy, Ôn Lâm Giản nhíu chặt mày rồi giãn ra, an ủi Tạ Vãn U: "Không cần lo, những đệ tử khác đều biết muội bị xà yêu tấn công, nhất định sẽ tiếp quản việc thay thuốc này."
"Vậy thì tốt..." Tạ Vãn U nghĩ nghĩ lại thấy hơi lo, định đích thân đi xem một chút, bảo Lạc Như Hi và Ôn Lâm Giản về trước.
Chuyện xà yêu vừa mới xảy ra, bây giờ Lạc Như Hi cảm thấy nơi nào cũng không an toàn, đương nhiên không đồng ý, kéo Ôn Lâm Giản theo cùng.
Tạ Vãn U không lay chuyển được nàng ấy, đành phải đồng ý.
Những người bị thương do Tạ Vãn U phụ trách hầu hết đều ở Ngọc Thu Uyển, lúc đầu phân công người bị thương, các sư huynh sư tỷ thấy tiểu sư muội gầy yếu, sợ nàng bị các đệ tử nam của các phái khác bắt nạt, cho nên những người bị thương được phân cho Tạ Vãn U đều là đệ tử nữ của các phái.
Tạ Vãn U hỏi thăm một lượt ở Ngọc Thu Uyển, xác nhận có đệ tử Bích Tiêu thay nàng đảm nhận nhiệm vụ thay thuốc, lúc này mới yên tâm.
Còn về Phong Nhiên Trú... Tạ Vãn U hơi do dự không biết có nên đến Ngọc Anh Điện xem thử không.
Ôn Lâm Giản đúng lúc này lên tiếng: "Được rồi, để ta đưa hai người về."
Tạ Vãn U theo bản năng bước theo Ôn Lâm Giản ra khỏi Ngọc Thu Uyển, trong lòng còn đang do dự không quyết, thì Tiểu Bạch trên vai đột nhiên ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Nương, chúng ta không đi thăm hồ ly thúc thúc sao?"
Tạ Vãn U hơi bất ngờ, nàng không ngờ Tiểu Bạch còn nhớ đến chuyện đi thăm Phong Nhiên Trú.
Dù sao thì ban ngày Phong Nhiên Trú còn dọa nó, làm cho Tiểu Bạch tức giận dẫm cho Phong Nhiên Trú một cái.
Vật nhỏ này nhanh như vậy đã tha thứ cho Phong Nhiên Trú rồi sao?
Tạ Vãn U nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bạch muốn nương đi thăm hồ ly thúc thúc không?"
Bị nương hỏi như vậy, Tạ Tiểu Bạch xoắn xuýt đến nỗi móng vuốt cũng xòe ra, một lúc lâu sau, nó mới miễn cưỡng nói: "Nhưng mà... nếu không có thúc thúc và dì khác thay thuốc cho hồ ly thúc thúc, hồ ly thúc thúc bị quên mất, thì có phải sẽ rất đáng thương không?"
Đáng thương sao? Tạ Vãn U không cho Phong Nhiên Trú hợp với hai chữ này.
Nhưng thấy vẻ lo lắng của vật nhỏ, nàng thở dài, vẫn quyết định tiện đường đi xem thử: "Đại sư huynh, ta muốn lại đi Ngọc Anh Điện một chuyến."
Ôn Lâm Giản nghi ngờ: "Tiểu sư muội, muội đến đó làm gì?"
"Ta biết chuyện này!" Lạc Như Hi hứng khởi kể cho Ôn Lâm Giản nghe về vị đệ tử hồ ly mày trắng của Hợp Hoan Tông: "Bây giờ hắn ta bị giam riêng ở Ngọc Anh Điện, vì thế tiểu sư muội phải đến đó thay thuốc cho hắn ta mỗi ngày."
Vừa nghe, Ôn Lâm Giản nhíu mày.
Danh tiếng của Hợp Hoan Tông vốn không mấy tốt đẹp, huống hồ đó lại là một con hồ ly.
Đa số mọi người đều có ấn tượng cố hữu về hồ ly, cho rằng hồ ly giỏi mê hoặc lòng người, thường làm ra những chuyện phong lưu quyến rũ người khác, Ôn Lâm Giản cũng không ngoại lệ.
Nghe nói ban đầu hồ ly đó chỉ cho Tạ Vãn U đến gần, y không khỏi bắt đầu suy diễn, tại sao hồ ly đó không cho ai đến gần, lại để cho tiểu sư muội đến gần? Chẳng phải là thấy tiểu sư muội có vẻ dễ lừa nên mới cố tình bày mưu tính kế sao?
Mang theo nghi ngờ như vậy, Ôn Lâm Giản đi theo Tạ Vãn U đến Ngọc Anh Điện.
Trong điện chỉ thắp vài ngọn đèn mờ, thấp thoáng phản chiếu hình ảnh một con hồ ly trắng đang cuộn tròn ở giữa trận pháp.
Như cảm nhận được động tĩnh ở cửa, vành tai của con hồ ly trắng khẽ động đậy, cảnh giác ngẩng đầu, đôi mắt màu xám xanh khi chạm đến Tạ Vãn U mới thả lỏng đôi chút.
Hắn chẳng hứng thú gì, lại gác đầu lên đuôi, duy trì tư thế này nói: "Ngươi đến đây làm gì?"
Nhưng Tạ Vãn U không bị thái độ lạnh nhạt của hắn làm cho lùi bước, ngược lại còn tiến lại gần nhìn kỹ, đột nhiên lên tiếng: "Buổi tối không có người khác đến thay thuốc cho ngươi sao?"
Phong Nhiên Trú dùng hai móng vuốt ấn chặt đuôi, mất kiên nhẫn nói: "Thay rồi."
Tạ Vãn U mỉm cười: ."..... Nếu đã thay rồi, tại sao chiếc nơ bướm trên đuôi ngươi vẫn chưa tháo ra?" Cố tình che giấu, tưởng nàng không nhìn thấy sao?
Phong Nhiên Trú: "...."
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm vào hắn: "Có những người nói không muốn nhưng thật ra trong lòng lại rất thích đúng không?"
"Ngươi đang nói cái quái gì thế?" Hồ ly trắng bất ngờ ngẩng đầu lên, giống như bị câu nói của Tạ Vãn U chọc tức, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn nhiều: "Làm sao ta có thể thích thứ này được!"
Nếu không phải vì không muốn người khác nhìn thấy cái đuôi xấu xí của mình, hắn đã không giữ thứ đồ trẻ con này đến bây giờ!
Tạ Vãn U không nhịn được cười thầm trong lòng: "Vậy bây giờ ta giúp ngươi tháo nó ra?"
Phong Nhiên Trú nhắm mắt, nằm gục trên bàn tay, thể hiện thái độ từ chối: "Toàn thân đều là mùi rắn, rửa sạch sẽ rồi hãy đến chạm vào ta." Nếu Phong Nhiên Trú không nhắc, Tạ Vãn U cũng chẳng nhớ ra chuyện bị lưỡi rắn liếm. Chỉ cần nghĩ đến cảm giác nhớp nháp khi lưỡi rắn lạnh lẽo lướt qua má, Tạ Vãn U cảm thấy da gà nổi lên, lập tức cảm thấy toàn thân không có sức làm gì cả.
Tạ Vãn U ho một tiếng: "Vậy thuốc tối nay của ngươi..."
Phong Nhiên Trú thấy nàng nói nhiều, quay lưng lại: "Ít một lần thay thuốc cũng không chết người."

Bạn cần đăng nhập để bình luận