Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 169 -




Phong Nhiên Trú không trả lời mà lại dùng truyền âm bí mật: "Lần tới chạm vào dấu ấn, ngươi định vào lúc nào?"
Tạ Vãn U nghe vậy thì giật mình, cũng truyền âm bí mật: "... Ngươi không phải nói, ngươi không thích nói chuyện lén lút sao?" Sao trước mặt đại sư huynh thì không được lén lút, trước mặt Tiểu Bạch lại được?
Sao lại còn phân biệt đối xử thế này?
Phong Nhiên Trú giả vờ không nghe thấy: "Nếu ngươi không có ý kiến gì thì lần tới hẹn vào ngày mai, hôm nay nghỉ một tối, tối mai tiếp tục."
"???" Tạ Vãn U vội vàng cắt ngang suy nghĩ đáng sợ của hắn: "Khoan đã! Mới nghỉ một ngày sao được, ít nhất phải... hai ba ngày chứ."
Phong Nhiên Trú nghĩ đến dáng vẻ đôi mắt đỏ hoe của nàng đêm qua, đột nhiên có chút không tự nhiên: "Vẫn chưa hồi phục à?"
Tạ Vãn U mơ hồ đáp: "Ừ."
Nàng có thể cảm nhận được, trong thời gian ngắn, nàng thực sự không thể chịu đựng được cảm giác bỏng rát đó lần nữa.
Phong Nhiên Trú cũng không ép buộc: "Vậy thì đợi đến khi nào ngươi chấp nhận được thì nói sau." Để khỏi lại rơi nước mắt trước mặt hắn
Tiểu Bạch không nghe thấy truyền âm bí mật, đợi rất lâu cũng không thấy nương và hồ ly thúc thúc nói chuyện, chỉ thấy hai người nhìn nhau không nói gì.
Đầu óc nhỏ bé của nó bỗng xuất hiện những dấu hỏi lớn.
Sao nương và hồ ly thúc thúc còn không nói chuyện nữa? Tiểu Bạch chờ nóng ruột quá!
Tiểu Bạch không nhịn được tiến lại gần Phong Nhiên Trú, nhỏ giọng hỏi: "Hồ ly thúc thúc, rốt cuộc chuyện đó là chuyện gì thế?"
Nghe vậy, đôi tai hồ ly của Phong Nhiên Trú khẽ rung, thong thả nói: "Ngươi hỏi nương ngươi đi."
Tiểu Bạch đầy mong đợi quay đầu nhìn Tạ Vãn U.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không quan trọng lắm." Tạ Vãn U ho khan một tiếng để che đậy, chuyển chủ đề: "Thuốc đã xong rồi, uống thuốc trước đi."
Quả nhiên Tiểu Bạch nhanh chóng bị nước thuốc đen xì thu hút sự chú ý, chỉ lo nhìn nước thuốc mà phát sầu.
Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú nhìn nhau, mỗi người dời mắt đi một hướng.
Tạ Vãn U thầm nghĩ, rõ ràng là chuyện rất nghiêm túc, sao lại bị bọn họ nói thành cảm giác lén lút với nhau sau lưng đứa trẻ...
Ảo giác, đều là ảo giác.
Tạ Vãn U lặng lẽ vỗ mặt, cố gắng thu hồi suy nghĩ đang tuôn trào.
Nàng vốn tưởng Phong Nhiên Trú đã nói chuyện xong, nhiều nhất là đợi Tiểu Bạch uống thuốc xong sẽ đi, nhưng nàng đợi mãi đợi mãi, vẫn không thấy Phong Nhiên Trú có ý định rời đi.
Hơn nữa, tên hồ ly này giống như rất hứng thú với ruộng rau của nàng, hắn bước đến trước ruộng rau, chỉ vào một vật thể màu vàng không rõ là gì, rồi hỏi: "Đó là thứ gì?"
Tiểu Bạch vốn đang ôm một miếng mứt, thấy hồ ly thúc thúc tò mò về ruộng rau, liền nhanh chóng nhét cả miếng mứt vào miệng, lao tới như một quả pháo nhỏ: "Tiểu Bạch đều biết, hỏi Tiểu Bạch!"
Nó còn nhỏ, không nhìn thấy thứ mà Phong Nhiên Trú chỉ, chỉ có thể nhảy nhót bên chân hắn, chỉ để nhảy cao hơn một chút, nhìn rõ thứ đó.
Phong Nhiên Trú thấy buồn cười, đành phải cúi xuống bế nó lên, chỉ lại một lần nữa: "Màu vàng."
Độ cao đột nhiên tăng lên, lúc này Tiểu Bạch mới nhìn rõ, vẫy đuôi nói: "Là bí ngô, siêu ngọt!"
Bí ngô? Phong Nhiên Trú chưa từng nghe đến loại cây này, không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần, sao lại gọi tên như vậy, trồng loại này có khó* lắm sao?
*难过: khó khăn, 南瓜: bí ngô, bí đỏ: Hai từ này giống âm đọc
Hắn lại chỉ vào những thứ nhiều màu sắc bên kia: "Kia lại là gì?"
Nước miếng của Tiểu Bạch sắp chảy ra rồi: "Là ớt cầu vồng, cho vào thịt, thơm lắm!"
Phong Nhiên Trú: "Ớt... cầu vồng?"
Hắn nghi ngờ nhìn Tạ Vãn U, Tạ Vãn U tiến lên giải thích: "Là một giống ớt đột biến, vỏ sẽ chuyển sang các màu khác nhau tùy theo mức độ chín, Tiểu Bạch thấy màu của nó giống cầu vồng nên gọi là ớt cầu vồng."
Phong Nhiên Trú: "..."
Suy nghĩ của trẻ con, đúng là kỳ lạ.
Sau đó, Phong Nhiên Trú lại hỏi thêm về một số loại cây trồng, lúc đầu Tiểu Bạch còn có thể nói ra những cái tên bình thường như "bí ngô", sau đó lại biến thành đủ loại biệt danh mà nó đặt, chẳng hạn như "đậu nổ", "rau vô tâm", "dưa mập mạp"...
Phong Nhiên Trú nghe nó giới thiệu xong, khóe miệng không nhịn được nhếch lên: "... Nghe ngươi nói một hồi, như nghe một hồi chuyện phiếm."
Tên của các thứ đều không nhớ rõ, chỉ nhớ có ngon hay không.
Vậy nhưng tên thực vật lạ lùng này lại thực sự khơi dậy sự tò mò của Phong Nhiên Trú: "Đậu nổ đó ngon như vậy sao?"
Tạ Tiểu Bạch gật đầu liên tục.
Tạ Vãn U nhướng mày: "Ngươi không phải là muốn ở lại ăn cơm đi? Nhưng lát nữa ta phải đến Phù Phong Các, e tạm thời không tiếp đãi ngươi được."
Phù Phong Các? Phong Nhiên Trú khẽ động tai, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta đi cùng với ngươi."
Thấy Tạ Vãn U nhìn mình nghi ngờ, Phong Nhiên Trú lạnh nhạt nói: "Nghe tên nơi này quen quen, ta đến đó xem, biết đâu lại tìm lại được một chút ký ức."
Thì ra là vậy, Tạ Vãn U nhớ ra, trước đó hắn đã từng nói cảm thấy cái tên Phù Phong Các này quen quen.
Chỉ là... Tạ Vãn U liếc nhìn đuôi hồ ly và tai hồ ly của hắn: "Nhưng bộ dạng này của ngươi, có hơi gây chú ý không?"
bộ dạng hồ ly này đã quá mê hoặc người khác, thêm tai hồ ly và đuôi hồ ly nữa, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh nhìn trên đường.
Có lẽ Phong Nhiên Trú thấy lời nàng nói có lý, nhíu mày một lát, thử thu hồi đuôi hồ ly và tai hồ ly.
Nhưng không may là vì đang bị thương, hắn không thể thu hồi cả đuôi và tai cùng lúc, chỉ có thể thu hồi một trong hai.
Phong Nhiên Trú mặt đen lại, cuối cùng đành thu hồi cái đuôi gây chú ý hơn.
Thấy cái đuôi lông xù của hắn biến mất, Tạ Vãn U thất vọng quay mắt đi.
Phong Nhiên Trú: "... Biểu cảm này của ngươi là sao?"
Tạ Vãn U ngứa tay, ôm Tiểu Bạch xoa một cái: "Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy... ngươi có đuôi trông đẹp hơn một chút."

Bạn cần đăng nhập để bình luận