Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 406 -




Xác nhận tạm thời y không sao, Huyền Minh Đạo Nhân liền rời đi. Ông phải đi bàn bạc với những người khác xem làm thế nào để trừ tâm ma cho Lục sư đệ.
Bọn họ luôn biết Lục sư đệ vẫn luôn tự trách cái chết của Ngũ sư đệ, nhưng chuyện này nói ra cũng kỳ lạ, Lục sư đệ vốn là người có tâm trí kiên định, đả kích nhất thời, không thể nào biến thành tâm ma được.
Nhưng mấy chục năm gần đây, tình trạng của y đột ngột chuyển biến xấu, bắt đầu không ngừng xấu đi, Huyền Minh Đạo Nhân vừa lo lắng, trong lòng vừa thấy rất khó hiểu.
Lúc sư tôn còn ở giới tu chân, từng đích thân nói, Lục sư đệ là người sinh ra vì kiếm, tính tình vô cùng ăn ý với tâm pháp Huyền Thương, chính vì vậy, trước khi phi thăng sư tôn mới nhận y làm đệ tử cuối cùng.
Mà ở mặt kiếm đạo, thành tựu mà Lục sư đệ đạt được cũng chứng minh những lời của sư tôn là đúng, chỉ trong vài trăm năm ngắn ngủi, Lục sư đệ đã đạt đến Độ Kiếp kỳ, quả thực là một người kinh tài tuyệt diễm hiếm có trên đời.
Nhưng chính con người như vậy, lại bị tâm ma đánh tan thần trí.
Huyền Minh Đạo Nhân không thể hiểu nổi.
Mặc dù mỗi người đều có điểm yếu... nhưng khi suy nghĩ kĩ, ông luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Huyền Minh Đạo Nhân lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ không thực tế trong đầu, rồi bước nhanh hơn.
Một khi để tâm ma hoàn toàn chiếm giữ tâm trí của Lục sư đệ, đạo tâm của Lục sư đệ nhất định sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, đến lúc đó toàn bộ tu vi của đệ ấy sẽ tan thành mây khói.
Huyền Minh Đạo Nhân tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra.

Sau khi Huyền Minh Đạo Nhân rời đi, Dung Độ cũng đuổi ba đồ đệ ra ngoài.
Lúc này y muốn ở một mình.
Trước khi đi, Tạ Vãn U hình như vẫn còn muốn nói gì đó với y, Dung Độ thở dài trong lòng, giữ Tạ Vãn U lại: "Nói đi."
Tạ Vãn U liền thăm dò nói: "Tôn giả, người đã nhận được thư chưa?"
Dung Độ khựng lại, nhướng mắt lên, mặt không biểu cảm hỏi: "Thư gì?"
"Chính là..." Tạ Vãn U giấu tay ra sau lưng, ánh mắt láo liên, không hiểu sao lại có chút xấu hổ khi nhìn y, lắp bắp nói: "Thư của Bích Tiêu Đan Tông." Đáng ghét, tại sao nàng lại thấy chột dạ như vậy…
"...."
Cuối cùng Dung Độ cũng có thể xác định.
Nội dung trong bức thư đó có đến tám chín phần liên quan đến Tạ Vãn U.
Đây là tình huống tệ nhất, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng y lại nhẹ nhõm đi, Dung Độ thở dài, chuyện này đã rõ ràng bày ra trước mắt y, y đã không còn cách nào trốn tránh.
Bức thư hiện đang được cất trong tay áo của y, Dung Độ do dự một lát, rồi lấy nó ra.
Tạ Vãn U chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay, đây là thư của Bích Tiêu Đan Tông!
Nhưng Dung Độ cầm bức thư trên tay, có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó, không vội mở ra.
Thực ra trong lòng Tạ Vãn U đã dậy sóng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không lên tiếng thúc giục y.
Rốt cuộc, đồ đệ của mình đã bái người khác làm sư tôn... chuyện này quả thực khiến người ta chạnh lòng.
Một lúc lâu sau, Dung Độ mới cử động ngón tay, cuối cùng cũng mở bức thư ra.
Lần này, tâm trạng của y khá ổn định, bình tĩnh đọc hết nội dung trong thư.
Biểu cảm của Dung Độ không có gì thay đổi, Tạ Vãn U thấp thỏm, không nhịn được mà bước lên một bước, muốn lén nhìn trộm nội dung trong thư, xem sư tôn đã nói gì với Độ Huyền Kiếm Tôn.
Nhưng vừa mới dịch chuyển một bước nhỏ, nàng đã bị Dung Độ phát hiện, y trừng mắt cảnh cáo: "Lén lút làm gì thế, đứng yên đó."
Tạ Vãn U đành từ bỏ ý định nhìn lén, ngoan ngoãn đứng thẳng người.
Dung Độ đọc đến phần sau, không ngờ lại trực tiếp bị chọc cười, y vung tay ném bức thư sang một bên, quay mặt đi không thèm nhìn nữa, rõ ràng là đang tức giận.
Tạ Vãn U không biết sư tôn đã viết gì trong thư, lại có thể chọc cho Độ Huyền Kiếm Tôn tức giận như vậy, vừa tò mò vừa không dám hỏi, khiến nàng nóng ruột như kiến bò trên chảo.
Trong phòng im lặng một lúc, Dung Độ đột nhiên lên tiếng hỏi: "Con bái nhập Bích Tiêu Đan Tông thế nào?"
Tạ Vãn U đã sớm đoán được y sẽ hỏi như vậy, nên thành thật kể lại: "Trước kia khi còn ở nhân gian, ta có đến hiệu thuốc của Bích Tiêu Đan Tông, tình cờ ta luyện được một viên đan dược, chưởng quỹ của hiệu thuốc rất coi trọng ta, đã giúp ta chữa thương, đồng thời cũng kể chuyện của ta cho trưởng lão Bích Tiêu."
Dung Độ khựng lại: "Vết thương trên người con là Bích Tiêu Đan Tông giúp con chữa lành?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Chính tông chủ Bích Tiêu đã đích thân giúp ta tái tạo kinh mạch."
Dung Độ tiếp tục hỏi nàng: "Kinh mạch của con... đã bị thương như thế nào?"
Nói đến chuyện này, Tạ Vãn U trả lời có phần cẩn thận: "Nguỵ Mãn Châu bắt cóc ta đến Ma vực, lúc trốn khỏi Ma vực, tình hình rất nguy cấp, vì vậy ta..."
Không cần Tạ Vãn U nói thêm, Dung Độ có thể tưởng tượng được, khi nàng bị bắt cóc đến Ma vực, đã từng gặp phải tình huống nguy hiểm như thế nào.
Là sư tôn, y không kịp thời kéo Tạ Vãn U lại, chính là lỗi của y, xét theo điểm này, y thực sự không đủ tư cách để tiếp tục làm sư tôn của Tạ Vãn U.
Nếu không có Bích Tiêu Đan Tông, có lẽ Tạ Vãn U sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi nhà họ Tạ, chưa biết có thể chống đỡ đến khi Dung Tri Vi và Yến Minh Thù tìm thấy nàng hay không.
Bích Tiêu Đan Tông đã kéo Tạ Vãn U ra khỏi vòng xoáy đau khổ, trao cho nàng cơ hội tu luyện lại từ đầu, nếu như y thật sự cố tình giữ Tạ Vãn U lại, Dung Độ cảm thấy mình quá vô liêm sỉ.
Dung Độ im lặng một lúc, bình tĩnh hỏi Tạ Vãn U: "Còn con, con nghĩ sao, định luyện đan mãi sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận