Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 317 -




"Không có gì, chỉ là một số chuyện liên quan đến Thần Khải và Hỗn Nguyên Thần Điển mà thôi, còn nói đến chuyện chữa bệnh nữa." Phong Nhiên Trú chuyển giọng: "Giờ này sao ngươi lại ở chỗ Thẩm tông chủ và Huyền Du Đạo Nhân?"
Tạ Vãn U nói rất tự nhiên: "Hôm nay đại sư huynh ta về, huynh ấy muốn gặp sư tôn, ta và sư tỷ đi cùng huynh ấy, ngươi gọi đến đúng lúc, ta vừa hay bị Huyền Du Đại Sư bắt lại, muốn trốn cũng không trốn được."
"Đại sư huynh của ngươi sao?” Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng nhớ ra còn có một người như thế, lúc hắn mất trí nhớ, vị sư huynh của Tạ Vãn U kia còn bày ra không ít chướng ngại.
Phong Nhiên Trú đột nhiên thấy không thoải mái lắm, mặt không biểu cảm nói: "Y đi lâu như vậy, vậy mà vẫn còn sống?"
Tạ Vãn U: "?"
Sao bỗng nhiên miệng của hắn lại độc như vậy?
Đại sư huynh chọc gì đến vị Ma Tôn đại nhân này vậy?
Lúc này Tạ Vãn U phát hiện ra mình không biết trả lời Phong Nhiên Trú như thế nào.
Sau một lúc im lặng, Tạ Vãn U thử dò hỏi: "Trước đây sư huynh của ta có đắc tội với ngươi sao?"
Nếu sư huynh có đắc tội với Phong Nhiên Trú thì sau này nàng phải cố gắng tránh để hai người họ gặp nhau.
Nhưng bên kia Phong Nhiên Trú im lặng hồi lâu, chỉ trầm giọng nói: "Không có."
Sư huynh của Tạ Vãn U trở về thì trở về, liên quan gì đến hắn?
Tạ Vãn U: "..."
Giọng điệu này rõ ràng là có vấn đề.
Thực ra Tạ Vãn U còn muốn hỏi thêm, nhưng Phong Nhiên Trú đã tự phủ nhận rồi, nếu hỏi tiếp, hắn có lẽ sẽ tức giận, nhất thời Tạ Vãn U đè nén sự nghi ngờ xuống, chuyển sang hỏi chuyện khác: "Đúng rồi, sao ngươi đột nhiên tìm ta?"
"Còn không phải vì một đứa nhóc hay khóc nhè đó sao." Phong Nhiên Trú ngước mắt nhìn đứa bé đang ngồi xổm trên bàn, cúi đầu ủ rũ, không khỏi đau đầu: "Đang ngủ ngon lành thì đột nhiên khóc, cũng không chịu nói cho ta biết lý do."
Hắn đang nói thì thấy đứa bé đối diện nấc lên một cái, rồi dùng chân ôm lấy đuôi, lau nước mắt lung tung vào đuôi.
Phong Nhiên Trú hoàn toàn không ngờ đuôi của nó còn có công dụng như vậy, không khỏi nheo mắt: "... Tóm lại, ngươi mau dỗ nó đi, ta dỗ không được."
Tạ Vãn U nghe nói đứa bé khóc thì lập tức sốt ruột: "Bảo bối sao vậy? Có phải nhớ nương không, hay là đau ở đâu?"
Phong Nhiên Trú nhét phù Truyền Tin vào lòng Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh liền dùng hai chân trước ôm chặt lấy phù Truyền Tin, nhỏ giọng nói với Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch vừa mơ thấy nương vuốt đầu Tiểu Bạch, nương còn hôn mặt Tiểu Bạch nữa, nhưng khi Tiểu Bạch tỉnh dậy thì không thấy nương đâu, nên... đột nhiên rất buồn, Tiểu Bạch không sao, không đau ở đâu cả."
Mặc dù đứa bé chỉ nói một chuyện rất nhỏ, nhưng Tạ Vãn U lập tức hiểu ra tại sao nó đột nhiên buồn như vậy.
Chính vì giấc mơ quá đẹp, tỉnh dậy phát hiện ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ, nên trong thực tế sau khi tỉnh mộng mới cảm thấy chênh lệch, khiến người ta không thể chấp nhận được.
Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự đau lòng, miễn cưỡng nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bạch đừng khóc nhé, nương đã thiết lập trận pháp truyền tống tức thời ở Bích Tiêu Đan Tông rồi, hai ngày nữa, đợi truyền tống trận hoàn thành, Tiểu Bạch sẽ được gặp nương thật, rất nhanh thôi!"
Tạ Vãn U cũng muốn gặp Tiểu Bạch sớm hơn, nhưng truyền tống trận dài hạn không chỉ tốn kém mà còn phức tạp, đối với địa điểm thiết lập trận pháp cũng có yêu cầu rất cao, không chỉ linh khí ở địa điểm đó phải dồi dào, có thể duy trì sự tiêu hao khi vận hành trận pháp, mà còn phải chọn ở nơi bí mật không có người qua lại, để giảm thiểu các yếu tố gây nhiễu khi trận pháp phát động.
Những địa điểm đáp ứng được những điều kiện này không nhiều, cần phải mất thời gian để khảo sát, vì thế Tạ Vãn U đã mất không ít thời gian, mãi đến hôm qua mới xác định được địa điểm thiết lập trận pháp ở hậu sơn.
Truyền tống trận dài hạn mới thiết lập không thể sử dụng ngay lập tức, mất khoảng ba ngày để hoàn toàn hòa nhập với trường lực linh khí của Bích Tiêu Đan Tông, như vậy mới có thể đảm bảo tính an toàn và ổn định trong quá trình dịch chuyển.
Tạ Vãn U kiên nhẫn giải thích nguyên do cho Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh vừa ôm phù Truyền Tin nghe giọng nương vừa lặng lẽ rơi nước mắt.
Vẫn rất buồn, muốn được nương vuốt ve.
Đột nhiên có một lọ sứ nhỏ lạnh ngắt đưa tới, áp vào đầu mèo lông xù của nó, miệng lọ hướng thẳng vào khóe mắt nó.
Tạ Chước Tinh ngơ ngác: "?"
Nó theo hai ngón tay thon dài đang cầm lọ sứ nhỏ, ngờ vực nhìn Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú chống cằm bằng một tay, đuôi mắt hơi nhếch lên, tà ác thú vị nhìn nó: "Nhìn ta làm gì, tiếp tục khóc đi."
Tạ Chước Tinh dựng thẳng hai tai, cũng không buồn nữa, tò mò nghiêng đầu: "Hồ ly thúc thúc, thúc đang làm gì vậy?"
Phong Nhiên Trú nhếch mép cười gian xảo: "Ta chợt nhớ ra, nước mắt của thần thú rất quý giá, không chỉ có thể bán mà còn có thể dùng để luyện khí, không thể lãng phí."
Nói xong, hắn cầm một lọ sứ nhỏ khác, đặt dưới khóe mắt bên kia của nó, thản nhiên nói: "Không sao, con cứ khóc, nước mắt con khóc ra, hồ ly thúc thúc sẽ giúp con bán."
Bên kia, Tạ Vãn U nghe được Phong Nhiên Trú đang tính toán gì, không khỏi im lặng một lúc: "..."
Phong Nhiên Trú là người thế nào, con khóc rồi mà hắn lại nghĩ đến lấy nước mắt của con để đổi tiền?
Thật là tổn thương, quá tổn thương.
Điều quan trọng nhất là, nhóc ngốc Tạ Chước Tinh lại vẫn chưa nhận ra chỗ nào không ổn, nghe nói nước mắt của mình có thể bán được tiền, lập tức hy vọng nói: "Tiền bán nước mắt Tiểu Bạch, hồ ly thúc thúc sẽ cho nương con phải không?"
"Tất nhiên là không rồi." Phong Nhiên Trú thong thả nói: "Nước mắt là ta thu thập, có liên quan gì đến nương con đâu, con nói phải không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận