Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 589 -




Tiểu giao long nằm vật ra đất, hai hàng nước mắt chảy dài trên khóe mắt, nức nở nói: "Ngươi đừng đánh ta nữa, người ta đau lắm huhuhu..."
Tạ Chước Tinh nói: "Vậy ngươi cũng phải đảm bảo không đánh ta."
Tiểu giao long nghẹn ngào đồng ý: "Ta đảm bảo."
Lúc này Tạ Chước Tinh mới bỏ chân khỏi người nhóc, nhưng Tiểu giao long vẫn nằm vật ra đất không nhúc nhích, giống như chết không còn gì luyến tiếc.
Tạ Chước Tinh lại gần nhìn nhóc: "Sao ngươi không đứng dậy đi?"
Tiểu giao long: "Ta đánh không lại ngươi, ta mất mặt rồi, ta không còn là bá chủ của hòn đảo này nữa."
Tạ Chước Tinh ngẩn người một lúc: "Ta đâu có muốn làm bá chủ hòn đảo, ngươi cứ tiếp tục làm bá chủ của ngươi đi."
"Thật không?" Tiểu giao long rơi những giọt nước mắt to như hạt đậu: "Ngươi thực sự không tranh giành vị trí lão đại với ta sao?"
"Thật mà." Tạ Chước Tinh kiên nhẫn nói: "Ngươi đứng dậy đi, ta không giành với ngươi đâu."
Tiểu giao long ủ rũ nói: "Nhưng người ta đau quá, ta có bị gãy xương không?"
"Không có đi." Tạ Chước Tinh giật mình, có chút nghi ngờ: "Nhưng ngươi trông giống một con giun đất, ngươi có xương sao?"
Tiểu giao long ngồi bật dậy, nói lớn tiếng: "Tiểu gia đây không phải giun đất, là giao long cao quý! Sao có thể không có xương!"
Thực ra Tạ Chước Tinh không phân biệt được hai loài này có gì khác nhau, nhưng sợ Tiểu giao long lại bắt đầu khóc, đành phải dỗ dành nó: "Được rồi, ngươi là giao long, vậy ngươi còn bò dậy được không?"
Tiểu giao long cố gắng cử động hai cái, nước mắt lại trào ra: "Không được, đau quá... ta nói cho ngươi biết, ngươi không được bỏ ta ở đây, vì chính ngươi đã đánh ta thành ra thế này."
Tạ Chước Tinh nghiêm túc nói: "Nếu ngươi không đánh ta trước, ta cũng không đánh ngươi, hồ ly thúc thúc đã nói, người không đánh ta, ta không đánh người, người đánh ta, ta đánh lại gấp trăm lần, cho nên đây là ngươi đáng đời."
Tiểu giao long bị lời của nó làm choáng váng: "Đây là ta đáng đời?"
Tạ Chước Tinh nghiêm túc gật đầu: "Đúng, là ngươi đáng đời."
Tiểu giao long đờ đẫn, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống của mình.
Tạ Chước Tinh cũng không biết làm thế nào với Tiểu giao long, cố gắng suy nghĩ một lúc, nó đề nghị: "Nương ta biết chữa bệnh, hay là ta đưa ngươi đi gặp nương ta, xem xương ngươi có bị gãy không?"
Tiểu giao long lập tức lộ vẻ kinh hoàng, vặn vẹo thân mình lùi lại: "Nương ngươi thực sự là y sư sao! Quá đáng sợ! Ta không đi, ta không đi!"
Tạ Chước Tinh khó hiểu: "y sư có gì đáng sợ, với lại ngươi không đi khám thì vết thương trên người làm sao lành được?"
"Y sư sẽ bắt ngươi uống thuốc rất đắng, uống xong sẽ đau khắp người!" Tiểu giao long phẫn nộ nói: "Y sư đều là một lũ người xấu biết tà thuật!"
Tạ Chước Tinh vội vàng biện hộ cho nương mình: "Nương ta sẽ không bắt người uống thuốc đắng, với lại chắc chắn là một người tốt, ngươi đừng sợ."
Tiểu giao long không nghe: "Ta không đi, ta không đi, dù sao ta cũng không đi!"
Tạ Chước Tinh khổ sở nhìn Tiểu giao long không bò dậy được, cuối cùng vẫn quyết định mang Tiểu giao long về cho nương xem.
Vì vậy, bất chấp sự phản đối của Tiểu giao long, nó ngậm đầu giao long, ngẩng cao đầu, kéo Tiểu giao long bay về phía nương và hồ ly thúc thúc.
Còn bên đầm thứ mười bảy, cuộc chiến giữa Đại giao long và Bạch hổ cũng sắp kết thúc.
Bạch hổ khổng lồ dùng một chân ấn chặt thân giao long đang không ngừng giãy giụa, ngẩng đầu lên, những chiếc răng nanh sắc nhọn trong nháy mắt xé toạc hơn nửa lớp vảy ở cổ Đại giao long.
Máu tươi phun ra ngay lập tức, giao long phát ra tiếng gầm giận dữ, đuôi giao long quét điên cuồng vào vách đá, sau tiếng nổ lớn ầm ầm, những tảng đá lớn rơi vào trong nước.
Cuộc chiến giữa các loài thú cấp cao thường rất đẫm máu và tàn bạo, điều này bắt nguồn từ bản năng nguyên thủy của loài thú, hai con thú giao chiến, ắt hẳn sẽ có thương vong.
Tạ Vãn U kịp thời ra lệnh dừng lại, xuất trình lệnh bài của Đảo chủ: "Khung Uyên, ta là Đảo chủ mới của đảo Bồng Lai, hôm nay đến để lấy ấn tín Đảo chủ, người kia là đạo lữ của ta, có lẽ vừa rồi là hiểu lầm gì đó."
Khung Uyên trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, không vì lời nói của Tạ Vãn U mà dừng động tác tấn công, khó chịu nói "Thật là chuyện nực cười, một tiểu nha đầu còn chưa cai sữa như ngươi cũng dám tự xưng là Đảo chủ? Đạo lữ của Đảo chủ thì thế nào, xông vào địa bàn của bản tọa, giết không tha!"
Bản tính của giao long hiếu chiến, lúc này đã bị kích động đến mức hung dữ, bất chấp mọi thứ, nhất quyết phải phân định cao thấp với Bạch hổ.
Tạ Vãn U nghe xong liền cảm thấy rất khó chịu.
Còn giết không tha nữa chứ... Đại ca à, ngươi cũng không đánh lại người ta đâu.
Tạ Vãn U cảm thấy có lẽ đầu óc của con hắc giao long này không được tốt lắm.
Khung Uyên thề sẽ chiến đấu với Phong Nhiên Trú đến cùng, thấy y đã bị Phong Nhiên Trú lột sạch hơn nửa lớp vảy, vẫn muốn lao lên tiếp tục đánh với Phong Nhiên Trú, Tạ Vãn U không khỏi cảm thấy đau đầu.
Tiếp tục đánh như vậy, thú trấn đảo của đảo Bồng Lai này sẽ bị trọng thương mất.
Lúc này, đột nhiên có tiếng khóc trẻ con truyền đến: "Bỏ ta xuống! Ta không muốn khám bệnh, ta không muốn khám bệnh hu hu hu..."
Tiếng kêu này khiến hắc giao long đột nhiên khựng lại, để lộ ra một sơ hở, bị Bạch hổ vỗ một cái, đè xuống đất.
Tạ Vãn U theo tiếng nhìn lại, liền thấy một bóng dáng nhỏ màu trắng quen thuộc bay ra từ trong rừng, trong miệng còn ngậm một sinh vật đen không rõ đang giãy giụa lung tung.
Chính là Tạ Chước Tinh tốt bụng đến đưa Tiểu giao long đi khám bệnh.
Tạ Chước Tinh thấy hồ ly thúc thúc đang đánh nhau với một con rắn đen lớn, đầu tiên là sợ hết hồn, thấy Tạ Vãn U, lập tức bay về phía nàng.
Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch, con... nhặt thứ gì về đây vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận